Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 107: Im miệng quạ của cậu lại



"Đúng vậy, một phụ nữ, nhưng mà thoạt nhìn còn rất trẻ ." Văn Y dựa vào chân tường cố gắng đứng lên, nhưng cố gắng ra sao cũng không lên nổi. Xem ra đối với Văn Y yếu đuối mà nói, lăn qua lăn lại như thế này quả thật tiêu hao không ít nguyên khí. Tô Trạch cùng Lạc Thiểu Trạch ở một bên nhìn thấy không ổn, liền vội vàng tiến lên đỡ một cái.

Cô gái trẻ? Lạc Thiểu Trạch suy đi nghĩ lại tự hỏi không có đắc tội qua cô gái nào, coi như mình đã từng ăn chơi đàng điếm, nhưng là mình vẫn rất có phân tấc, làm xong chuyện cũng sẽ xử lý thỏa đáng, huống chi những phụ nữ kia cũng không dám gây ra chuyện như vậy nha.

Như vậy có phải ở trong trường học Lạc Mật Mật đã đắc tội người nào hay không? Không thể nào. Lạc Mật Mật mới chuyển trường không lâu, người còn không có thân quen, làm sao có thể đắc tội với người. Nếu như nói là lần trước trong video chính là cái cô gái kia, vậy thì càng không thể, đã sớm giải quyết trôi chảy, huống chi bối cảnh gia đình của cô gái đó đoán chừng cũng mướn không nổi cái gì Xã Hội Đen.

Lạc Thiểu Trạch không nghĩ ra sẽ là ai, nhưng càng phỏng đoán trong lòng càng hốt hoảng.

"Tô Trạch, cậu có thấy người kia không?" Lạc Thiểu Trạch đỡ Văn Y liền quăng một câu hỏi cho Tô Trạch.

Nghe được lão đại hỏi mình, cả người To Trạch cũng mau tê liệt ngã xuống dưới đất rồi, vội vàng khoát tay nói mình không nhìn thấy. Nếu chậm một giây sợ rằng lão đại xử anh mất. Tô Trạch thật là hối hận, mới vừa rồi lúc rời đi quầy rượu nên nghĩ biện pháp thông báo cho lão đại, như vậy ít nhất sẽ không tăng thêm sai lầm lần nữa.

Không có bảo vệ tốt cho Lạc Mật Mật, tâm lý Tô Trạch tạo cảm giác rất khó chịu, "Lão đại, chúng ta báo cảnh sát đi, trễ một chút nữa cũng không biết Mật Mật sẽ xảy ra chuyện gì." "Im cái miệng quạ đen của cậu đi! Mật Mật sẽ không có gì!" Lạc Thiểu Trạch lấy điện thoại di động ra, đang muốn gọi, chợt điện thoại di động vang lên.

"Này, anh là Lạc Thiểu Trạch?" Giọng nói của đối phương thô cuồng khàn khàn, vừa nghe cũng biết là thông qua thiết bị thay đổi âm.

Phản ứng đầu tiên đây là bọn cướp điện thoại của Lạc Mật Mật, cả người Lạc Thiểu Trạch giật mình, lập tức mở chức năng ghi âm, "Là tôi, ngươi là ai?"

"Hừ, ngươi đoán không ra tôi là sao? Lạc Mật Mật cùng Tề Nguyên Kiệt ở trong tay của tôi." Đối phương cười lạnh.

"MD, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao muốn bắt cóc Mật Mật? Ngươi đến tột cùng muốn làm gì? !"

Lạc Thiểu Trạch nhanh chóng sắp điên rồi, bên kia điện thoại ngược lại càng thêm bình tĩnh, "Bắt cóc? Lạc tiên sinh đoán chừng là suy nghĩ nhiều, chúng ta chỉ là muốn xin Lạc Mật Mật tiểu thư làm khách, thuận tiện muốn cùng ngươi nói một ít chuyện."

"Nói chuyện? Ngươi dựa vào cái gì muốn nói chuyện với tôi, tôi muốn biết Lạc Mật Mật có an toàn không, mới có thể cùng các ngươi nói chuyện!"

"Tút tút tút. . . . . ." Điện thoại bên kia đột nhiên cắt đứt rồi, điều này làm cho Lạc Thiểu Trạch căm tức hơn, chuyện còn không có nói rõ, bọn cướp liền cúp điện thoại, bọn họ đến cùng muốn làm cái gì? !

Chẳng lẽ, Lạc Mật Mật đã xảy ra chuyện? Bọn họ không dám cho Lạc Mật Mật nói chuyện với mình?

Lạc Thiểu Trạch hốt hoảng đôi tay bắt đầu run, trước mắt không khỏi bắt đầu mê ly, anh hết sức khống chế tâm tình của mình, vội vàng duỗi ra ngón tay đè nén.

Đúng vào lúc này, điện thoại di động nhận được một tin nhắn.

Là hình ảnh của Lạc Mật Mật cùng Tề Nguyên Kiệt cột chung một chỗ. Mặc dù trong hình Lạc Mật Mật bị người dùng băng dán màu đen ngăn miệng lại, nhưng quần áo đầy đủ, cặp mắt có hồn nhìn ống kính, hoàn toàn có thể chứng minh lúc này còn sống.

Ngược lại Tề Nguyên Kiệt giống như bị đánh bất tỉnh, lệch qua một bên.

Nhưng, Lạc Thiểu Trạch căn bản sẽ không quan tâm cái kia người, chỉ cần Lạc Mật Mật không có chuyện gì, liền thiên hạ đại cát rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.