Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 109: Về biệt thự trước



Đột nhiên ánh mắt tức giận trừng hướng về phía Tô Trạch, làm cho Tô Trạch rụt đầu tiếp tục dò số điện thoại.

"Tôi sẽ tính toán sổ sách với tiểu tử nhà cậu sau, bây giờ cậu nhanh liên lạc với lão đại Hắc Bang đi có nghe không?" Lạc Thiểu Trạch giơ tay lên không ngừng rống giận với Tô Trạch.

Chợt dừng bước lại, Lạc Thiểu Trạch cầm điện thoại bấm cho Bùi Nhã Phi.

"Này, Thiểu Trạch à, đã trễ thế này sao anh còn vẫn chưa về à?" Đầu dây điện thoại bên kia là giọng nói tê tê của Bùi Nhã Phi làm nũng truyền tới.

"Cô đang ở đâu?" Bộ dáng lạnh lùng của Lạc Thiểu Trạch giống như xuyên thấu qua điện thoại xem người bên kia rốt cuộc có nói dối hay không.

Giọng nói mềm mại của Bùi Nhã Phi cất lên một hồi, "Ai u, Thiểu Trạch, em còn có thể ở nơi nào à? Nhất định là ở nhà rồi. Trong biệt thự chỉ có mình em, em tịch mịch đến chết mất."

"Ở nhà?"

"Đương nhiên, không tin anh nghe một chút, nơi này còn có âm nhạc anh thích đấy."

Điện thoại bên kia lẩm bẩm truyền đến tiếng nhạc, cẩn thận nghe tới đúng là hòa âm bản số chín của Dvorak《 thế giới mới 》*, âm sắc thuần khiết như vậy cũng chỉ có bản CD số lượng có hạn do Lạc Thiểu Trạch cất giấu mới có thể có được.

Lạc Thiểu Trạch không biết vì sao thở phào nặng nề một cái, có lẽ xác nhận chuyện này không liên quan đến Bùi Nhã Phi, đây là một việc chờ đợi trong lòng anh rất lâu. Người phụ nữ anh từng yêu coi như không có giữ được nét hồn nhiên thì trái tim màu đỏ cũng là tốt rồi.

Lạc Thiểu Trạch từ từ cúp điện thoại, nhưng chân mày nhăn lại khó chịu.

"Lão đại, Lão đại Hắc Bang điện thoại thông suốt, hắn nói trong vòng mười phút sẽ tra ra ai làm, anh yên tâm." Tô Trạch giơ điện thoại di động, nghiêm túc hồi báo.

Văn Y đứng một bên cũng có chút nhìn không nổi nữa, bước lên hai bước nhíu lông mày nhìn hai người đàn ông này, "Các anh đang suy nghĩ gì đấy? Đây là bắt cóc à, chẳng lẽ các anh thật sự không định báo cảnh sát sao? Chẳng lẽ muốn thông qua giang hồ xã hội đen giải quyết hay sao? Đây chính là Mật Mật nha."

"Đúng vậy, lão đại, không bằng chúng ta báo cảnh sát trước đi!" Tô Trạch cũng không nén được tức giận nói.

Lạc Thiểu Trạch nhíu chặt chân mày, con ngươi thâm trầm, có mấy phần sương mù lạnh giá, "Không được, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ."

"Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào, lão đại?"

"Về biệt thự trước."

Xe hơi bắt đầu ở bóng đêm vội vàng bôn ba, tốc độ chạy nhanh tựa như muốn bỏ qua tất cả rối rắm của thế gian, đột phá muốn tìm đáp án của câu đố. Lạc Thiểu Trạch lẳng lặng ngồi ở vị trí ghế phụ, tay cầm nắm chóp mũi, con ngươi lóe lên thấy không ra sự mê hoặc.

Không biết là vì nguyên nhân gì, trong lòng Lạc Thiểu Trạch luôn có một khẳng định như đinh chém sắt, giác quan thứ sáu này làm cho anh lo lắng, anh cần phải lập tức chứng minh để cho sự nghi ngờ lo lắng của anh từ từ có thể bỏ xuống.

Đồng thời, van xin trời xanh chăm sóc cho Lạc Mật Mật của mình, không có chuyện gì xảy ra.

"Tôi thật sự không hiểu, bây giờ Lạc Mật Mật mất tích, lão đại lại có thể tâm bình khí hòa về nhà, chẳng lẽ anh ấy một chút cũng không lo lắng sao?" Nhìn Lạc Thiểu Trạch xuống xe mở cửa, Tô Trạch nắm lấy tay lái bất bình nói với Văn Y.

Ngồi ở phía sau, Văn Y lúc này không còn hơi sức, cô an tĩnh nhìn bóng lưng thâm trầm của Lạc Thiểu Trạch từ từ đi về phía trước, nặng nề thở dài, "anh ấy không phải không lo lắng, mà lo lắng muốn điên rồi. Lão đại các anh tự nhiên có mấy ý tưởng."

Thân mến, hôm nay canh ba hoàn thành, xin mọi người ủng hộ nhiều hơn, nhớ lưu trữ và đề cử, sao sao lộc cộc~~

* Bản hòa âm số chín "Từ thế giới mới" (tiếng Séc: Symfonie č. 9 e moll „Z nového světa“), được biết đến như hòa âm thế giới mới, sáng tác bởi Antonin Dvorak vào năm 1893 khi ông ấy đang là giám đốc của viện Giữ gìn Âm nhạc Quốc gia Mỹ từ năm 1982 đến 1895.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.