Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 129: Làm không tốt con sẽ phải hối hận



Lạc Thiểu Trạch cười vang, "Vậy anh ngược lại phải cảm ơn God rồi, nếu không anh là lão già đến nhìn em cũng không thèm nhìn anh một cái có đúng không?"

Nụ cười điềm tĩnh nở rộ trên khuôn mặt của Lạc Mật Mật, mái tóc dài bị gió nhẹ nhàng thổi tản mạn, dựa vào hơi thở mềm mại mà cố tình nhảy múa. Cô từ từ đến gần, dựa vào trong ngực Lạc Thiểu Trạch.

"Sẽ không, đời này em thật may mắn biết anh, cho dù anh biến thành gì thì em cũng sẽ không buông tha anh."

Lạc Thiểu Trạch ngửa đầu lên trần nhà nhìn đèn treo sáng rực rỡ, ôm Lạc Mật Mật từ trong trái tim nở nụ cười.

"Đông đông đông..." Không biết là người nào ở thời điểm không thích hợp gõ cửa phòng ngủ.

"Trạch nhi, con có ở nhà không?" Một giọng nói thâm trầm truyền từ ngoài cửa.

Lạc Mật Mật thức tỉnh, "Là ba! Ba____"

Lạc Mật Mật chạy như bay ra ngoài cửa, nhảy bổ nhào vào trong ngực Lạc Văn Huy.

Lạc Văn Huy, chủ tịch tập đoàn thời trang MW ở thị trường Hoa Kỳ, ở Mỹ tài sản có mấy tỷ. Vị này nhìn qua giống ông cụ hào hoa phong nhã, cũng không phải là nhân sĩ nho nhã gì, tính tình ông ấy nỏng nảy nổi danh, cũng là người trọng tình trọng nghĩa.

"Ai nha, Mật Mật, trái tim nhỏ bé của ba, còn làm ba lo muốn chết! Như thế nào, gần đây học hành có được không? Học viện Hoàng Đế không tệ chứ? Ban đầu nếu không nghe ba, làm không tốt thì con sẽ phải hối hận." Lạc Văn Huy vui mừng nhướng mày, nhìn thấy bảo bối của mình gặp khó khăn thật đắc ý à!

Lạc Mật Mật là bảo bối trân quý của Lạc Văn Huy, từ nhỏ đến lớn chỉ cần Lạc Mật Mật muốn gì, ông cũng toàn lực làm cho bằng được, trình độ cưng chiều có thể ngang với công chúa. Nhưng về giáo dục, Lạc Văn Huy vẫn kiên trì muốn cho cô đi học viện Hoàng Đế, nếu không cũng sẽ không để cho cô ra nước ngoài.

Khi đó không đi nước ngoài là muốn mạng của Lạc Mật Mật, cô chỉ nghĩ đuổi kịp Lạc Thiểu Trạch những thứ khác cô không còn tinh lực để quan tâm. Vì vậy, Lạc Mật Mật dễ dàng đồng ý với Lạc Văn Huy theo Lạc Thiểu Trạch đến Trung Quốc.

Cô sẽ không quên, chính mình đồng ý với Lạc Văn Huy, nếu không nghe lời học cho giỏi hoặc là học khác trường, Lạc Văn Huy sẽ không do dự mà đưa cô trở về Hoa Kỳ.

Đến lúc đó, Lạc Mật Mật làm sao có thể cùng với người trong tim sống chung một chỗ lâu dài đây?

Nhưng mà bây giờ, Lạc Mật Mật đã m@l/q'd chuyển sang học viện England. Chuyện này nếu như bị ông cụ biết, như vậy có được không? Lạc Mật Mật suy nghĩ một chút cũng cảm thấy nhức đầu.

Lạc Thiểu Trạch thấp mắt quan sát biểu tình của Lạc Mật Mật, khẳng định Lạc Mật Mật đang phạm sầu. Người mình thương yêu nhất gặp khó khăn làm sao mà mình có thể không ra tay đây?

Lạc Thiểu Trạch không có kỹ năng như Lạc Mật Mật, tùy tiện chớp mắt là có thể nghĩ ra ý xấu, anh vắt hết đầu óc của mình, mới nghĩ ra được một chút xíu manh mối, vừa định nói chuyện giải vây, m@l/q'd kết quả bị Lạc Mật Mật đoạt trước, "Ba, còn có thể như thế nào, tình hình chung chứ sao. Ba xem ba một chút đi, vừa thấy con liền kiểm tra công việc trước, cũng không quan tâm đến thứ khác sao?"

Dạo này, nói láo cũng không đỏ mặt, da mặt của Mật Mật thật dày, đoán chừng phía trên có thể chảy ra cả một nồi dầu đi!

Lạc Văn Huy cười ha ha, dùng sức nắm lấy lỗ mũi của Lạc Mật Mật, "Đứa nhỏ tinh nghịch này, miệng lưỡi thật lưu loát, đi đi đi, chúng ta đến phòng khách hàn huyên một chút."

Hai cha con cô vừa nói vừa cười ra khỏi phòng, kết quả để lại Lạc Thiểu Trạch vẫn sững sờ ở lại tại đó.

"Không có ai quan tâm cảm giác thật không dễ chịu a!" Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ lắc đầu.

Chợt ở cửa thoáng xuất hiện một cái đầu, Lạc Mật Mật đang đứng ở đó nháy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.