Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 137: Cô vẫn là người mà tôi biết sao?



Editor: Trà sữa trà xanh

"Đây chính là chuyện quan trọng cô muốn nói sao. Nếu để cho kỳ vọng của cô rơi vào khoảng không, tôi nên rời đi, chính cô ở chỗ này uống đi, trong công ty tôi còn có chuyện, đi trước."

Lạc Thiểu Trạch mới vừa đẩy ghế trúc ra đột nhiên bị giọng nói từ phía sau truyền đến đứng yên tại chỗ.

"Như vậy dì và chú khẳng định là không biết Lạc Mật Mật biết chuyện này đi." Bùi Nhã Phi từ từ giương mắt lên, thấy Lạc Thiểu Trạch bị lời này chấn ngay tại chỗ, còn có lòng tin mà nói tiếp, "Có phải các người ngây thơ cho là chỉ cần tiếp tục dấu diếm như vậy, cái nhà kia của các ngươi có thể ổn định an hòa rồi sao? Không đúng, em nên nói một cách khác. Là anh sợ lúc Lạc Mật Mật đối mặt tất cả, không chỉ có đối mặt chuyện không phải ruột thịt, mấu chốt là còn phải đối mặt với một bí mật kinh thiên khác nữa? !"

Lạc Thiểu Trạch đứng tại chỗ đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, đầu óc phát trầm, tựa như một mảnh mây đen đột nhiên áp đỉnh, làm mình không thở nổi, anh chậm rãi quay người lại, trong con ngươi thâm trầm lộ ra ánh lạnh, "Rốt cuộc cô biết những thứ gì?"

Bùi Nhã Phi từ từ đứng lên, vốn là không muốn đối mặt với Lạc Thiểu Trạch như vậy, vào lúc này đều phải đối mặt.

Cô rất thông minh, loại chuyện như vậy không thể để cho người thứ ba ngoài hai người bọn họ biết chuyện này. Vì vậy cô cầm khăn giấy lên, móc bút ra từ từ viết xuống một câu nói.

Một câu nói cứ như vậy làm Lạc Thiểu Trạch đứng yên tại chỗ không thể động đậy, anh gắt gao nhìn chằm chằm khăn giấy trong tay Bùi Nhã Phi nói không ra một chữ, giờ phút này anh giống như có thể cảm thấy trái tim mình bị người ta hung hăng nhéo một cái, từng tia lẫm liệt khó chịu, đầu óc nổ tung giống như được nấu sôi rồi bình thường không nói ra được khổ sở.

Để ai biết cũng không thể để Bùi Nhã Phi biết nha.

Mặc dù đối với chuyện này mình biết cũng không nhiều, nhưng chút da lông này đủ tạo thành chuyện kinh thiên động địa, mà Bùi Nhã Phi còn biết rõ sâu đậm, cô giống như một quả bom hẹn giờ, tùy thời cũng sẽ nổ tung, tùy thời cũng sẽ mang đến hủy diệt đả kích.

Mà chuyện này, Lạc Thiểu Trạch tuyệt đối không cho phép xảy ra.

Anh vẫn không hiểu nổi đến cùng giữa mình và Lạc Mật Mật là loại tình cảm kia hay không, nhưng cho tới nay anh đều trốn tránh giải quyết cái vấn đề này. Anh không muốn làm quá rõ ràng, tình nguyện khiến Lạc Mật Mật cảm giác mình đã yêu cô, anh cũng không muốn lý luận.

Anh cho là, chỉ có như vậy Lạc Mật Mật sẽ không buồn bực rời đi, coi như anh khổ tâm tự cho là đúng làm bộ như cái gì cũng không biết cũng cam tâm tình nguyện. Vì bảo vệ cái gia đình mỹ mãn hòa thuận này, chuyện gì Lạc Thiểu Trạch đều có thể làm.

Mặc dù có thể chống đỡ Lạc Mật Mật dừng lại không truy tìm, không nghiên cứu sâu về thân thế của mình, có thể khống chế mình cùng cô không ngả bài chuyện tình cảm tự cho là đúng với cha mẹ, mục đích dĩ nhiên cũng cùng chuyện này có liên quan. Nếu như Lạc Mật Mật biết việc làm của Lạc Văn Huy, cô còn có thể ở lại Lạc gia sao? Đến lúc đó, bị thương nghiêm trọng nhất chỉ có Lạc Mật Mật. Mà chuyện này Lạc Thiểu Trạch tuyệt đối không muốn gặp.

Anh có thể mất đi tất cả, có thể mặc kệ kẻ nào, nhưng chính là không thể mất đi Lạc Mật Mật, càng không thể nào thấy cô bị tổn thương. Mặc dù anh nói không biết rốt cuộc tình cảm này là cái gì, nhưng anh biết, bất kể là tình anh em hay tình yêu, anh cũng không cho phép Lạc Mật Mật bị thương tổn.

Lạc Thiểu Trạch không muốn tiếp tục cái đề tài kia, nhưng anh hiểu người trước mắt này cũng không đơn giản từ bỏ ý đồ như vậy, "Rốt cuộc cô biết được bao nhiêu?"

"Em biết ít nhiều chuyện mà bây giờ rất trọng yếu với anh?"

Đối mặt với bộ dáng xảo trá của Bùi Nhã Phi, Lạc Thiểu Trạch thật muốn tiến lên lập tức ngăn người này lại, anh không muốn nhìn thấy Bùi Nhã Phi vì vậy mà lún sâu, nhưng anh đứng tại chỗ lại cảm thấy không thể ra sức.

Từ từ bình phục tim của mình, Lạc Thiểu Trạch buồn buồn phát ra âm thanh, "Tại sao cô biết chuyện này? Có phải cô nghe người ta nói lung tung liền chạy tới đây hồ đồ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.