Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 16: Đừng cùng bần tăng giành sư thái



Yên tĩnh khác thường khiến cho Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch hai mặt nhìn nhau, trái tim bé nhỏ cũng muốn nhảy ra ngoài.

Nhất là Tô Trạch, cả người sợ đến phát run, cho đến bây giờ lão đại vẫn chưa hỏi tội mình, không lẽ đang suy nghĩ hình phạt tàn khốc để tra tấn mình sao?

Quan sát qua kính chiếu hậu, thấy Lạc Thiểu Trạch vẫn hai tay ôm ngực lạnh lẽo ngồi một chỗ như cũ, Tô Trạch không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng nhìn qua Lạc Mật Mật bên cạnh, đầu tựa vào kính xe giống như bị dán chặt vào đó, trong miệng không biết khi nào đã chảy một xuống một hàng nước miếng.

Bỗng nhiên đưa tay vung lên, Lạc Mật Mật vẫn nhắm hai mắt chụp lấy tóc Tô Trạch, “ Thằng nhóc này, không được chạy, cậu chỉ là thằng đầu trọc, đừng mơ tưởng cùng bần tăng giành sư thái!”

TMD, đây là chỗ nào? Lạc Mật Mật, cô đang nằm mơ cái gì vậy, không lẽ trong giấc mơ mình xuất gia rồi sao, không phải chứ, còn thành hòa thượng háo sắc nữa sao ?!

Tô Trạch gào khóc, ngửa đầu thét chói tai, “Tiểu Cô Nãi Nãi của tôi, nhẹ tay một chút, cô cứ kéo xuống như vậy, tôi thật sự trở thành đầu trọc mất!”

Lạc Thiểu Trạch đứng dậy, vươn tay gỡ bàn tay nhỏ bé của Lạc Mật Mật ra, sau đó ôm cô vào trong ngực.

“Biết lợi hại chưa, về sau không được tùy tiện mang cô ấy ra ngoài!”

Lời nói lạnh như băng chui vào lỗ tai Tô Trạch, Tô Trạch vừa vò đầu bứt tóc vừa không ngừng nói dạ.

Lạc Thiểu Trạch cúi đầu nhìn gương mặt ửng hồng của Lạc Mật Mật, đau lòng giúp cô vén những sợi tóc dính trên mặt, nhẹ nhàng thở dài.

Anh chưa từng nghĩ bản thân mình không muốn ôm em như vậy mãi mãi. Mật Mật, những lời tối nay em nói anh đều hiểu, nhưng mà chúng ta thật sự có dũng khí để đối mặt với sự thật này sao?

Em đã chuẩn bị xong? Anh thì chưa….

Lạc Thiểu Trạch từ từ nâng bàn tay trắng mịn của Lạc Mật Mật lên, bàn tay nhỏ bé, nóng hổi như cái lò lửa nhỏ sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của Lạc Thiểu Trạch.

Bỗng nhiên, bàn tay nhỏ bé ấm áp bắt đầu điên cuồng vùng lên, không ngừng sờ soạng quần áo Lạc Thiểu Trạch.

Gương mặt ửng hồng lúc này chợt toát ra mồ hôi hột, bờ môi khêu gợi không ngừng tìm tòi.

Lạc Mật Mật chỉ cảm thấy cổ họng khô rát khó chịu, một ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt trái tim, cảm giác ngứa ngáy khiến cho mình không biết làm như thế nào cho phải, vì thế vùi đầu vào trong ngực Lạc Thiểu Trạch hôn điên cuồng. Lạc Thiểu Trạch cảm giác không ổn, vội vàng túm lấy Lạc Mật Mật, kinh ngạc nhìn cô.

"Nước, cho tôi nước!" Lạc Thiểu Trạch đưa tay mở nắp một chai nước đưa tới khóe miệng Lạc Mật Mật, Lạc Mật Mật vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, bắt được cái chai nước uống ừng ực.

"***, thật là đê tiện, lại dám bỏ thuốc! Em đúng là đứa ngốc, bị người ta bỏ thuốc mà cũng không biết!" Lạc Thiểu Trạch đưa tay cầm lấy chai nước, lo lắng nhìn Lạc Mật Mật.

Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch lúc này không khỏi quay đầu lại nhìn một chút. Lạc Mật Mật bắt đầu xé rách y phục của mình, mà Lạc Thiểu Trạch lại không ngừng sửa sang lại quần áo cho cô. . . . . .

Tình cảnh này, hai anh em bọn họ cũng không dám cho vào mắt, vì vậy quay đầu giả vờ như không trông thấy gì, chỉ muốn tăng tốc chân ga nhanh nhanh về đến nhà.

Vừa tới biệt thự, Lạc Thiểu Trạch một phen ôm lấy Lạc Mật Mật đi vào, một câu cũng không để lại cho Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch.

"Nhị ca, anh nói tối nay hai anh em bọn họ có thể xảy ra chuyện gì không?" Tô trạch nhìn bóng lưng rời đi, hai tay nhét vào túi ra vẻ suy tư.

Mạc Triết Hiên đưa tay đánh đầu Tô Trạch một cái, "Cậu nghĩ cái gì đó? Hai người bọn họ là anh em!"

"Nhưng mà, ban ngày Lạc Mật Mật nói bọn họ không phải anh em, còn ghen tị rất lâu đấy. Anh nói xem lão đại có gạt chúng ta chuyện gì không?"

"Tôi chỉ biết không nên nói thì đừng nói, không nên biết cũng không cần biết." Nói xong, Mạc Triết Hiên chui vào buồng lái, khởi động xe.

Nhưng mà Tô Trạch cùng Mạc Triết Hiên tuyệt đối không nghĩ tới, Lạc Thiểu Trạch cùng Lạc Mật Mật đã xảy ra khúc dạo đầu của câu chuyện rồi . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.