Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 161: Cô ăn cái gì lớn lên vậy?



Bên trong biệt thự to như vậy chỉ còn lại một mình Lạc Mật Mật, lẳng lặng nằm trong vũng máu, nhìn trần nhà đơn điệu dần dần mất đi tri giác.

Khi Lạc Mật Mật tỉnh lại, cô đã nằm trong bệnh viện sạch sẽ, một lần nữa mặc quần áo bệnh nhân quen thuộc này.

Không nhớ ra đến tột cùng ở trong phòng vệ sinh đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ cô bị thương như thế nào, vô lực như thế nào, cho đến khi không thể chống đỡ, mới nặng nề nhắm hai mắt lại, ngủ mê đi.

Mà lúc sau có chuyện gì, Lạc Mật Mật không biết gì cả.

Không biết là người nào đã cứu mình, đưa mình đến bệnh viện, nhưng mà không kịp đi tìm ân nhân, nỗi sợ hãi trong lòng khiến cô run sợ, không khỏi cố gắng động đậy thân thể, mới phát hiện nửa người dưới của mình thật đau đớn.

“Đứa bé của cô, chẳng lẽ đã. . . . . .”

Lạc Mật Mật chợt nhớ tới ngày đó máu không ngừng chảy ra ở dưới thân mình, giống như là d[d[l[qd huyết xà màu đỏ chạy ra khỏi nhà tù vui mừng cố gắng bò lên phía trước, ra sức muốn trốn đi. Lạc Mật Mật không thể tin được phán đoán của mình, kéo y tá bên cạnh, nghiêm túc hỏi thăm.

“Y tá y tá, đứa bé của tôi không còn nữa sao? Ngươi nói cho ta biết, có phải hay không?”

Nhìn y tá không nói lời nào gật đầu một cái, đầu Lạc Mật Mật ông một tiếng, cả người vô lực chết lặng. Cái cảm giác tê tâm liệt phế giống như là bị người ta dùng sợi dây gắt gao vây khốn trái tim, sau đó dùng lực đè ép, khó chịu đến nỗi hít thở không thông.

“Còn chưa kịp trải nghiệm tư vị làm mẹ, thậm chí mình còn chuẩn bị tâm lí tiếp nhận sự tồn tại của con, con liền biến mất, lúc có con không có cảm giác đặc biệt gì, vì sao mất đi con lại khổ sở như vậy đây? Đứa bé của cô. . . . . .”

Nước mắt không cầm được chảy ra ngoài, sao chỉ có khổ sở cùng khổ sở như vậy. Lạc Mật Mật nhào lên trên giường, chôn ở trong gối nằm, hết sức gào khóc không âm thanh.

Thế nhưng hành động ngược lại càng đưa tới sự chú ý của những người khác trong phòng bệnh. Tất cả mọi người nghe được y tá xác định đứa bé của cô đã không còn, đáng lẽ sẽ thấy cảnh tượng người mẹ rơi lệ, lại không nghĩ rằng sẽ là cảnh tượng như vậy.

“Người này là không còn đứa bé phải không? Thế nào. . . . . .”

“Đúng vậy, chịu đựng như vậy sẽ hỏng mất . . . . . .”

Mặc dù khuôn mặt của Lạc Mật Mật chôn ở trong gối nằm, nhưng thân thể lộ ở bên ngoài lại nặng nề run rẩy. Cô y tá đứng ở một bên thật sự là không nhìn nổi rồi, vì vậy từ từ đi đến phía trước, cố gắng lấy tay an ủi xuống.

Nhưng tay của y tá đến giữa không trung, liền bị người khác nắm kéo về. Sau đó, một bàn tay có lực đặt trên bả vai Lạc Mật Mật, nặng nề vỗ vỗ.

Lạc Mật Mật càng khóc lớn hơn, nhưng cũng chỉ có mấy giây cô liền nhanh chóng ngẩng đầu lên dụi dụi con mắt.

Trong ánh trăng mờ, Lạc Mật Mật thấy được một người đàn ông mặc tây trang màu đen cao lớn uy vũ, cái bóng mơ hồ này còn chưa thấy rõ, liền bị người kia ôm vào trong lòng.

Lạc Mật Mật có chút băn khoăn, đôi tay dừng ở giữa không trung, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía trước, “Đúng, đúng là Thiểu Trạch sao?”

Lồng ngực ôm chặt vào lúc này từ từ buông ra, tròng mắt Lạc Mật Mật tràn đầy nước mắt cũng chầm chậm sáng lên. Khi hai mắt của mình thấy người đàn ông trước mặt thì một tay Lạc Mật Mật liền đẩy người kia ra.

“Giang Khải, tại sao anh lại ở chỗ này?”

Giang Khải mặt mày không đổi, nhàn nhạt cười một tiếng, “Thì sao, rất kỳ quái sao? Nếu không phải là tôi bây giờ cô đã không còn trên đời này nữa.”

“À, thì ra là anh đã cứu tôi, cảm ơn, Giang Tiểu Khải.” Lạc Mật Mật hời hợt nói, khiến Giang Khải có chút không biết làm sao. Mắt thấy Lạc Mật Mật hung hăng nhổ hết ống tiêm vô nước biển từ trên tay, chuẩn bị đứng dậy, nhất thời Giang Khải có chút tức giận.

“Cô muốn làm gì đây? Cô vẫn còn chưa khỏe!” Giang Khải đưa tay bắt được cánh tay của Lạc Mật Mật, nặng nề nói.

Lạc Mật Mật hung hăng đánh rơi cánh tay của Giang Khải, trừng mắt một cái, “Ai cần anh lo. Chẳng lẽ anh còn muốn gạt tôi, còn muốn. . . . . . Tôi rời đi bây giờ.”

“Tôi lừa gạt cô khi nào, lần kia là do tôi không kìm chế được mà thôi. Chỉ cần cô ở nơi này đợi, dưỡng bệnh thật tốt, tôi bảo đảm, tuyệt đối sẽ không mới có ‘ không kìm hãm được ’ nữa được chứ?”

Thân thể đưa đến giữa không trung từ từ trở lại trên giường, Lạc Mật Mật nhìn sang Giang Khải, “Anh nói cho tôi biết, anh cứu tôi như thế nào?”

“Thật ra thì cũng không có cái gì.” Giang Khải đỡ Lạc Mật Mật, thuận thế ngồi lên ghế bên cạnh, “Vốn là ngày hôm qua tôi muốn đến biệt thự Lạc gia tìm Thiểu Trạch, gọi điện thoại đến công ty không tìm thấy cậu ta, cho nên liền muốn vào trong nhà thử vận khí một chút. Nhưng mà khi tôi vào nhà của cô, trong nhà không có ai cửa cũng là mở rộng, mới vừa đi tới phòng khách, tôi liền có cảm giác chẳng lành, sau đó tôi liền thấy cửa toilet có máu chảy ra. . . . . .”

“Cám ơn anh. . . . . .” Lạc Mật Mật cúi đầu, giọng nói như thở dốc.

Giang Khải cố ý duỗi ngón tay ra móc móc lỗ tai, tiến tới gần phía trước một bước, “Cô nói cái gì? Tôi nghe không rõ . . . . .”

Lạc Mật Mật chợt quay đầu lại điên cuồng hét vào lỗ tai Giang Khải, “Tôi nói cám ơn anh, tôi cám ơn tám đời tổ tông anh!”

Giang Khải nheo mắt, đưa tay xoa xoa lỗ tai bị ù của mình, “Những lời này tại trung quốc hình như là mắng chửi người? Cô không nên cám ơn tôi, người cứu cô không phải là tôi.”

“Không phải anh? Không phải anh phát hiện tôi sao?” Lạc Mật Mật nghi ngờ không hiểu, người trước mắt này đến tột cùng đang làm cái gì.

Giang Khải hoạt động cổ, rất là lao lực xê dịch về sau một chút, “Là tôi, lại không phải là tôi, lúc ấy tôi đang muốn cứu cô, kết quả không đợi tôi ra tay, đã có người vọt lên, một tay cõng cô lên đưa tới bệnh viện. Nói về công lao, người nọ so với tôi còn nhiều hơn.”

Lạc Mật Mật như có điều suy nghĩ cúi đầu, “Là Lạc Thiểu Trạch, tôi biết mà, anh ấy nhất định sẽ tới cứu tôi . . . . . .”

Lúc này Lạc Mật Mật xấu hổ đỏ mặt nhìn sàn nhà, nhưng Giang Khải lại không cho là đúng, “Cô đang nghĩ cái gì đây? Người cứu cô đã tới, chính cô xem đi!”

Lạc d;d;l[qd Mật Mật ngẩng đầu lên, cư nhiên người đứng ở cửa phòng bệnh lại là người cô không muốn gặp nhất.

“Thuộc Oái Nương. . . . . . Làm sao là bà. . . . . .” Lạc Mật Mật thấy người phụ nữ trước mắt không nhịn được một lần nữa lọt vào bi thương.

Thuộc Oái Nương đứng bất động ở cửa, đồ ăn dinh dưỡng ôm trong ngực cũng bởi vì bà dùng sức quá mà có chút biến hình. Lạc Mật Mật nhìn biểu tình của Thuộc Oái Nương, là dáng vẻ phức tạp mà rối rắm, trong ánh mắt trong suốt đó đều là tình yêu. Không khỏi làm cô nhớ đến con của mình, đứa bé đó mới vừa tới thế giới này liền biến mất. . . . . .

Lạc Mật Mật lại không dám đi xem Thuộc Oái Nương. Cô chợt nghĩ đến lúc trời tối mình nghe thấy lời nói của Bùi Nhã Phi khi gọi điện thoại. Bất kể chuyện kia có phải thật hay không, cô đều không muốn biết, bây giờ cô không muốn mình nhớ đến những chuyện không vui, lại càng không nguyện ý cho mình gánh chịu bất kỳ bí mật nào.

Vì vậy, Lạc Mật Mật quyết định rời đi ngay bây giờ, rời khỏi những người đáng ghét, cô muốn đi tìm Lạc Thiểu Trạch, chỉ có Lạc Thiểu Trạch mới có thể chân chính bảo vệ cô.

Khi cô cố gắng đứng dậy lần nữa, Thuộc Oái Nương đứng ở cửa cùng Giang Khải đang ngồi bên cạnh rối rít xông về phía trước giữ cô lại. Lạc Mật Mật giống như nổi điên, dùng sức gạt bỏ trói buộc của hai người, ra sức nhảy ra ngoài lùi vào góc tường.

“Hai người muốn làm gì, muốn tôi làm gì, tôi muốn rời khỏi nơi này ngay bây giờ.”

“Lạc Mật Mật chừng nào cô mới có thể nghe lời một chút, bây giờ thân thể cô rất suy yếu, phải dưỡng bệnh thật tốt, nếu không lưu lại di chứng sẽ là chuyện cả đời nha!”

Giang Khải lên tiếng khiến Lạc Mật Mật ở góc tường bình tĩnh lại, cô có thể nhìn ra được hai người trước mắt là thật tâm quan tâm cô. Nhưng, hai người kia cùng mình có quan hệ gì đây? Là người xa lạ cũng không cần đối tốt với mình như vậy, được sao?

“Chuyện của tôi không cần anh trông nom, hai người tránh ra, tôi muốn trở về Lạc gia, tôi muốn gặp Thiểu Trạch!” Giọng nói điên cuồng của Lạc Mật Mật vang lên lần nữa, hơn nữa phát điên lung tung. Điều này làm cho Giang Khải đứng ở một bên không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là xông lên phía trước ôm cô lại.

“Giang Tiểu Khai, anh và người phụ nữ kia cùng một bọn sao? Tại sao phải giúp bà ta trông nom tôi? !” Lạc Mật Mật nhìn chằm chằm ánh mắt tức giận cùng bất mãn nhìn Giang Khải.

Giang Khải cười khổ, bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ điên trước mắt này, “Cái gì là đồng lõa, tôi đây là đang quan tâm cô, cô không cần như vậy được không?”

“Không được, anh biết cái gì, lần trước sau khi mất tích, chính là bị người phụ nữ này. . . . . .”

“Giang Khải tiên sinh, thỉnh cho phép tôi cùng Lạc tiểu thư đơn độc nói vài câu được không? Chỉ mấy câu.” Thuộc Oái Nương đứng ở một bên vẫn không nói gì lúc này đột nhiên mở lời, cung kính lễ độ nhìn Giang Khải.

Giang Khải nhìn Thuộc Oái Nương, sau đó gật đầu một cái, nhưng là vừa định buông tay cô ra lại bị Lạc Mật Mật dùng sức đẩy, cả người nằm ở trên đất, chổng vó.

“Ôi mẹ nó, không nghĩ tới cô bị bệnh mà còn khí lực lớn như vậy, cô ăn cái gì lớn lên vậy? !” Giang Khải ngồi dậy, đưa tay sờ sờ cái mông của mình.

Lạc Mật Mật tay chống nạnh đứng trước mặt Giang Khải, ánh mắt tức giận nhìn về phía Thuộc Oái Nương, “Dù sao cũng không phải là uống sữa mẹ lớn lên!”

Thuộc Oái Nương đứng ở bên giường đột nhiên mắt đầy nước mắt, bước nhanh đi tới bên cạnh Lạc Mật Mật bắt cánh tay cô lại, lại bị Lạc Mật Mật hung hăng hất ra, lúc này cô tràn đầy mất mác cùng khổ sở.

Nhưng, Thuộc Oái Nương không buông tha giương mắt nhìn cô gái trước mắt này, “Con đã biết chuyện này rồi, đúng không?”

Bây giờ trong lòng Lạc Mật Mật khó chịu muốn chết. Cô tình nguyện lần này mất máu chết đi, cũng không muốn khổ sở như vậy, đi tiếp thu những chuyện không muốn tiếp nhận. Thấy người phụ nữ trước mắt này, cô không còn hơi sức thảo luận với bà cái gì “Chuyện này” rồi, đối với cô mà nói, cho cô rời khỏi chỗ này, đi tìm người mình muốn tìm nhất chính là chuyện cô muốn làm nhất.

Bởi vì, lúc này cô đã sắp hít thở không thông!

Lạc Mật Mật cứ như vậy nhìn chăm chú thật lâu, người phụ nữ trước mắt này xa lạ như vậy, cô càng không muốn đến gần. Cuối cùng, cô trừng mắt một cái d[d[l]qd thật sâu, trực tiếp đi khỏi phòng bệnh.

“Mật Mật, cho mẹ cái cơ hội, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.