"Lão đại, người này đang chụp trộm, chúng em bắt cậu ta tới." Tô Trạch mặt không đổi nói.
"Tại sao là cậu?" Lạc Mật Mật buông dao trong tay mình, vọt một cái đứng lên.
Phía trên áo sơ mi trắng của Nhãn Kính Nam này đã dính không ít bụi, đầu tóc rối bời cùng hốc mắt tím đen như hai mắt to giắt trên mũi.
Người này, chính là người bị Lạc Mật Mật trói lại, Nhãn Kính Nam.
"Làm sao cậu lại ở chỗ này? Không phải nên. . . . . ." Lạc Mật Mật cảm thấy
thời gian này Nhãn Kính Nam này phải ở phòng học mới đúng, thế nào nhanh như vậy ra tới, nhưng lời đến khóe miệng, Lạc Mật Mật không khỏi nhìn
Lạc Thiểu Trạch một cái.
Còn chưa thích hợp, nếu như anh biết cô lại
đùa dai với người khác, anh sẽ giận điên lên mất! Lạc Mật Mật ảo não thu hồi ánh mắt, từ từ trở về chỗ ngồi tiếp tục ăn bò của mình.
Lạc
Thiểu Trạch xem một chút Lạc Mật Mật, lại giương mắt nhìn lướt qua Nhãn
Kính Nam lạ mặt, sau đó nhận lấy máy chụp hình từ Mạc Triết Hiên, từ từ
“thưởng thức”.
Bên trong tất cả đều là hình Lạc Mật Mật, hình đi học, hình đi chậm, dáng vẻ nhìn điện thoại di động. . . . . . Thậm chí ngay
cả hình Lạc Mật Mật buổi trưa hôm nay ăn như hổ đói cũng chụp rất rõ
ràng.
Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng cười một tiếng, "Chụp không tồi, người bạn nhỏ."
"Tôi, tôi không phải người bạn nhỏ. Tôi, tôi là người lớn." Nhãn Kính Nam
vâng vâng dạ dạ trả lời nhất thời làm cho mọi người cười ầm, bao gồm Lạc Mật Mật đang dùng cơm cũng không nhịn cười sặc sụa.
Lạc Thiểu Trạch
để máy chụp hình lên bàn, từ từ ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Nhãn
Kính Nam, "Vậy cậu chụp những hình này làm gì đây? Là thích Mật Mật nhà
tôi sao?"
"Bánh nướng áp chảo, anh ở đây làm gì?" Lạc Mật Mật trợn to hai mắt, bất mãn nhìn Lạc Thiểu Trạch.
Không có để ý tới Lạc Mật Mật Lạc Thiểu Trạch dùng tay ra hiệu với Nhãn Kính Nam, hai người chuyển tới bàn bên cạnh ngồi xuống.
"Cậu chụp nhiều hình như vậy, còn đều là một mình Lạc Mật Mật, đừng nói với
tôi đây là sở thích của cậu?" Đôi tay Lạc Thiểu Trạch ôm ngực tựa vào
trên ghế, mỉm cười nhìn Nhãn Kính Nam đó.
"Tôi nói, không cho phép anh đánh tôi!" Bộ dạng Nhãn Kính Nam tự vệ thật là đáng thương.
Lạc Thiểu Trạch cười như không cười, "Tôi không đánh cậu, cậu nói đi."
"Thật ra thì tôi rất thích Mật Mật. Xin anh đồng ý cho chúng tôi quen nhau!"
"Đồng ý hai người quen nhau? Vậy cậu nói cho tôi biết cậu lấy cái gì khiến Lạc Mật Mật hạnh phúc?"
"Tôi. . . . . . Tôi có thể quen cô ấy thì . . . . . . Tôi có thể mỗi ngày. . . . . . Chụp cho cô ấy. . . . . . những tấm hình đẹp nhất, để cho cô ấy. . . . . . May mắn. . . . .Hạnh phúc."
Lạc Thiểu Trạch cười to, nặng nề vỗ bả vai Nhãn Kính Nam, gõ lên máy chụp hình, "Những tấm hình này có thể làm cơm ăn sao?"
"Anh trai, tình yêu là cần lãng mạn, anh đừng thực tế như vậy có được
không?" Nhãn Kính Nam nuốt ngụm nước miếng, vâng vâng dạ dạ nói.
Lạc
Thiểu Trạch chợt mặt đen lại, khí thế hung hăng làm Nhãn Kính Nam sợ
không thở nổi, "Người bạn nhỏ, tôi không khi dễ cậu, nhưng mà tôi cũng
không đồng ý. Như vậy đi, cậu chừng nào kiếm được mười triệu, thì tôi
đồng ý."
"Thật sao?" Hai mắt Nhãn Kính Nam sáng lên, hưng phấn nhìn chằm chằm Lạc Thiểu Trạch.
"Giả!" Lạc Mật Mật hung hăng vỗ bàn một cái, tức giận nhìn chằm chằm hai người trước mắt này.
"Mật Mật, bọn anh đang nói chuyện, em không được xen vào." Lạc Thiểu Trạch trêu ghẹo mà nói.
Lần này Lạc Mật Mật giận điên rồi, đôi tay chống nạnh, tức giận thở không
ra hơi, "Cái gì? Các anh nói chuyện gì em không quan tâm, nhưng các anh
lấy em làm giao dịch, em không được quan tâm sao? Hai người tưởng em là
cái gì, một món hàng buôn bán sao? Loại chuyện như vậy, hai người đã hỏi người trong cuộc sao?"