Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 50: Giúp tôi hẹn văn y



"Đầu óc của cậu làm bằng bột mì và nước à? Sao cả ngày ăn nói mơ hồ, không cùng cậu luyên thuyên nữa, về công ty nhanh lên."

Thấy Mạc Triết Hiên cuống quýt chui vào trong xe, sự hiếu kỳ càng thêm nồng nặc, cả gan dám đuổi theo lên tra hỏi.

"Ai, nhị ca, anh nói cho em biết đi, có phải anh cũng thích Mật Mật phải không? Em nói cho anh biết, đó là nữ nhân của lão đại, anh không nên...

Mạc Triết Hiên hung hăng che kín lỗ tai của mình, khởi động xe như một làn khói biến mất trong khói bụi.

Quán bar hôn ám huyên náo sắc màu.

"Rất lâu không có tới, mấy ngày nay ở trường học tôi đợi đến thành người đầu gỗ rồi." Lạc Mật Mật kéo nhăn vạt áo Tô Trạch, cố ý trêu đùa anh ấy, "Haizz, tới cũng không nên như đầu gỗ chỉ uống rượu, đừng quên chuyện của mình."

"Chuyện của tôi chính là đảm bảo cho cô không xảy ra chuyện gì, nếu không để lão đại biết, tôi chịu không nổi." Tô Trạch xoa chóp mũi, mồ hôi lạnh, nhấp một ngụm bia.

Lạc Mật Mật xem thường, "Tôi thích gây họa vậy ư? Chỉ là những người đó háo sắc thôi, nhìn thấy người ta xinh đẹp thì đi gây chuyện, không chiếm được thì trở mặt..."

"Tôi cũng biết, đại tiểu thư, lần này chỉ cần cô an toàn, tôi mới có thể phân tâm làm chuyện của tôi được."

Lạc Mật Mật giơ nắm đấm lên chuẩn bị đấm xuống muốn dạy dỗ cái tên tiểu tử không biết sâu cạn ở trước mặt này, lúc này, âm nhạc trở nên chậm rãi.

"Tặng mọi người một bài hát của Mạc Văn Úy《trái cây giữa hè 》, hy vọng mọi người sẽ thích."Trên sàn biểu diễn một cô gái tóc dài xinh đẹp nhẹ nhàng đánh ghi-ta, nốt nhạc theo âm thanh mềm mại từ từ nhảy lên.

Ánh mắt Tô Trạch bỗng nhiên thẳng tắp, chai rượu cầm trong tay dừng ở không trung một hồi lâu không có để xuống, "Là Văn Y, thật hay!"

Lạc Mật Mật ngẩng đầu nhìn lên sàn biểu diễn, lại xem Tô Trạch một chút, không khỏi cười ra tiếng.

"Giống đực nghe được hương vị của giống cái thì phản ứng mãnh liệt như vậy à!"

"Đừng có cười tôi, người ta chưa từng nói qua yêu đương nha, là học sinh mới đó."

Thấy dáng vẻ nhăn nhó đỏ mặt của Tô Trạch, Lạc Mật Mật thiếu chút nữa phun ra.

"Mật Mật, cô có thể giúp tôi hẹn cô ấy có được không? Có thể giới thiệu tôi cho cô ấy có được hay không?

Cái gì? Mình và người ta có quen nhau đâu, có thể bị lộ hay không!

Trong lòng Lạc Mật Mật sôi trào, nhưng ai bảo ban đầu mình ở trước mặt người ta giả bộ lợi hại, lần này xem ra trốn không thoát

"Tôi tại sao phải giúp anh, chính anh tự làm quen không được sao, ngay cả theo đuổi con gái còn muốn tôi giúp." Lạc Mật Mật chán ghét bỏ tay Tô Trạch ra.

Điệu bộ của Tô Trạch giống như sắp khóc, "Không phải vậy, người ta xấu hổ nha, cô giúp nhanh một chút, cô về sau muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó có được không?"

"Đồ phạm tiện nhà anh sao lại có tâm hồn tà ác như vậy! Anh nói đi, làm được cái gì?"

Nhìn dáng vẻ nhìn chằm chằm của Lạc Mật Mật, Tô Trạch lập tức kéo cổ áo che ngực, "Chỉ cần không phải thất thân là được, tôi còn phải giữ lại cho Văn Y của tôi đấy."

Lạc Mật Mật bĩu môi, đưa tay đánh một cái, "Cái gì với cái gì, ai mà thèm anh, tôi còn có bánh nướng áp chảo nhà chúng tôi nha. Anh đưa đến cửa tôi còn không lạ gì."

Âm nhạc rốt cuộc dừng lại, nhưng trong lòng Tô Trạch sắp nhảy ra ngoài.

Lạc Mật Mật đứng dậy di chuyển về phía sau hậu trường, chỉ chốc lát hả hê trở lại chỗ ngồi.

"Ê, Mật Mật cô hẹn được rồi sao? Cô nói gì vậy?" Tô Trạch liếm mặt, dáng vẻ cười khanh khách làm cho Lạc Mật Mật không thoải mái.

"Lát nữa anh sẽ biết nha..."

Thân mến, nhớ lưu giữ, Vũ nhi chờ đợi mọi người nhắn lại, chừa chút dấu vết, yêu yêu~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.