Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 72: Về sau không cần gặp mặt



Mặc dù thanh âm rất nhỏ nhưng Thuộc Oái Nương lại nghe được rất rõ ràng.

Bùi Nhã Phi xem quý bà đoan trang phú quý ở trước mặt.

Thuộc Oái Nương đến từ Singapore, giọng Singapore quốc tịch Trung Quốc, kinh nghiệm thương trường nhiều năm cùng với tô luyện nơi thị phi để cho bà ấy gặp rất nhiều loại người, đối với loại người như Bùi Nhã Phi, bà ấy có thể nhìn ra cô ta là người như thế nào, bà không biết trước kia Bùi Nhã Phi như thế nào, nhưng hiện tại, bà tin tưởng vào năng lực nhìn người của mình.

Trong mắt của Thuộc Oái Nương, bà không thích tật xấu luôn oán trách của tiểu cô nương, bà từ từ cầm túi xách, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

"Ơ, tổng giám đốc Thuộc, bà đừng đi, chúng ta bàn lại đi!" Thấy Thuộc Oái Nương muốn đi, Bùi Nhã Phi nóng nảy đứng lên bắt được cánh tay của bà.

Thuộc Oái Nương dùng sức vung ra, tức giận, nhưng theo bản năng nhắm m@l/q'd cặp mắt lại, hít sâu điều khí, rồi sau đó từ từ mở mắt an tường nhìn Bùi Nhã Phi đang bị chính mình dọa sợ.

"Cô đừng sợ, tôi chỉ không thích người khác chạm vào tôi."

"Tổng giám đốc Thuộc, xin lỗi, tôi không biết, về sau tôi sẽ không làm như thế nữa. Nhưng chúng ta có thể thương lượng lại được không?" Bùi Nhã Phi áy náy, cực kỳ nóng này.

Thuộc Oái Nguyên trừng mắt một cái, "Không phải là tôi không cho cô, cô phải xem bản thân làm được cái gì chưa. Lần trước đưa cho cô một trăm nghìn, cô đừng nói với tôi cô đã xài hết rồi chứ? Tôi không phải đứa ngốc, chính cô cũng có công việc hơn nữa thu nhập không thấp, nhanh như vậy liền không có?"

"Không phải, chỉ là chút tiền ấy bà cũng biết, không đáng kể mà thôi, những chủ nợ kia của tôi gọi điện uy hiếp tôi, tôi có thể làm gì?"

"Được rồi, chỉ cần tôi có thể xem cô và Lạc Thiểu Trạch công khai ân ái với nhau, tôi liền cho cô hai trăm nghìn, phải biết trong hợp đồng không có điều khoản này, đây chính là tôi thua thiệt." Thuộc Oái Nguyên quay đầu nhìn chằm chằm Bùi Nhã Phi đang có chút hơi hưng phấn.

"Tôi là một thương nhân, không thể mua bán thua thiệt. Cho nên, cô để cho tôi biết tôi thua thiệt nhưng có thể lấy được nhiều hồi báo hơn. Nếu không, tôi có thể thêm cũng có thể giảm, cẩn thận lần sau tôi sẽ trừ tiền của cô."

"Được được, dù sao hợp đồng là do bà định đoạt, tôi sẽ làm cho bà hài lòng!" Bùi Nhã Phi nở nụ cười như hoa đứng tại chỗ hưng phấn giống đứa bé.

Thuộc Oái Nương bất đắc dĩ liếc một cái, nhảy ra vừa định bước đi, chợt nghĩ đến cái gì, liền quay lại, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Nhã Phi.

Cái nhìn này, tựa như gáo nước lạnh tưới lên trên người Bùi Nhã Phi, làm cho nụ cười kia nhất thời cứng đơ.

"Về sau tốt nhất là chúng ta ít gặp mặt, đối với cô và tôi đều có chỗ tốt."

"Được."

Nhìn bóng lưng Thuộc Oái Nguyên rời đi, Bùi Nhã Phi hâm mộ Thuộc Oái Nguyên có nhiều tiền lại hào phóng. Nhưng, loại hào phóng này ngược lại lại làm cho cô ta cảm thấy sợ hãi, không biết một người phụ nữ thông minh như vậy lại cố tỏ ra ngốc nghếch, nhất định là có nguyên nhân sâu xa.

Trong trường học.

Lạc Mật Mật không hiểu tại sao Lạc Thiểu Trạch lại để cho Bùi Nhã Phi vào ở trong biệt thự, chẳng lẽ là tình cũ phục hợp ư? Như vậy mình và anh ấy tính là cái gì đây?

Không kịp đau lòng, Lạc Mật Mật chỉ cảm thấy nóng nảy. Cô vẫn cảm thấy Thiểu Trạch không thể nào là người dễ dàng "gió chiều nào xoay chiều đó" hoặc "chân đạp hai thuyền" như vậy, nhất định là có nguyên nhân.

Huống chi, lấy mình đối với Thiểu Trạch hiểu rõ, coi như anh ấy muốn cùng Bùi Nhã Phi hợp lại, cũng sẽ không cho phép cô ta động đến đồ đạc của mình. Dựa vào sự yêu thương và cưng chiều nhiều năm của Thiểu Trạch đối với mình, cô vẫn có thể tự tin.

Vậy rốt cuộc là cái gì, đoán chừng chỉ có nhìn thấy Lạc Thiểu Trạch, chính miệng nghe anh giải thích, Lạc Mật Mật mới có thể tin tưởng.

Thân ái, Vũ nhi da mặt dày xin cất giữ cùng nhắn lại, thương nhớ, yêu yêu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.