Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 84: Mình ưu sầu cậu không hiểu



Editor: Trà sữa trà xanh

"Chỉ là ngẩn người đúng không? Điều này nói rõ cái gì, nói rõ anh do dự, nói rõ trong lòng của anh còn đang suy nghĩ về người phụ nữ đó!" Lạc Mật Mật nghễnh đầu, trong mắt ngập nước.

"Em biết là Bùi Nhã Phi làm xằng làm bậy, vô luận cô ấy làm cái gì anh cũng sẽ không chút do dự cự tuyệt, bởi vì anh không thương nàng. Nhưng bây giờ xem ra là em sai lầm rồi, thật sai lầm rồi, anh, anh lại không phản kháng! Nếu không phải là em ngăn cản, chỉ sợ anh liền rơi vào tay giặc? ! . . . . . ."

Lạc Thiểu Trạch dường như điên rồi giật nhẹ quần áo của mình, muốn cố gắng chứng minh cho Lạc Mật Mật thấy, "Mật Mật, chẳng lẽ em không thấy anh quần áo chỉnh tề đứng ở chỗ này sao? Anh không có làm gì hết. em không nên yêu cầu như vậy có được hay không? Chẳng lẽ anh hoảng hồn sững hồi cũng tính, được rồi, nếu như em nói anh do dự cũng không được sao? Em quá cưỡng đoạt đạo lý rồi đấy?"

Những lời này hoàn toàn đánh sụp phòng tuyến đáy lòng của Lạc Mật Mật, nâng đôi mắt ngập nước lên, hung hăng trừng mắt người đàn ông trước mắt này, sau đó ném điện thoại di động nặng nề nện vào ngực Lạc Thiểu Trạch, "Em cưỡng từ đoạt lý? ! Tốt, anh liền tận tình đi do dự đi! Em cho hai ngươi chỗ này? Em đi được chưa? !"

"Mật Mật. . . . . ."

Bất kể Lạc Thiểu Trạch ngăn trở thế nào, Lạc Mật Mật cố ý cầm balo lên biến mất trong đêm tối.

Lúc này, duy nhất có thể cười sợ rằng chỉ có Bùi Nhã Phi đi dưới ánh đèn hồng phấn!

Lạc Mật Mật đến quán bar, không ngừng uống rượu nhưng cũng không thể chuốc say mình.

"Bây giờ cảm giác thật vô cùng muốn chết a, đây rốt cuộc là đạo lý gì, chẳng lẽ đàn ông đều là như vậy sao?"

"Lạc Mật Mật, đã lâu không gặp em?"

Lạc Mật Mật nâng lên ánh mắt mông lung của mình, chỉ thấy Văn Y tóc dài mỉm cười trước mặt mình, nụ cười ấm áp có thể hòa tan băng tuyết mùa đông, nhưng vào giờ phút này Lạc Mật Mật đã không có tâm tình hưởng thụ.

"Văn Y, cậu đến rồi, , ngồi, uồng cùng mình một ly." Nói xong, Lạc Mật Mật giơ tay lên lại uống tiếp.

"Còn uống!!, cái người này đã uống bao nhiêu rồi? Chuyện gì có thể biến cậu thành như vậy, nói ra xem mình có thể giúp cậu không?" Văn Y buông lỏng ngồi bên cạnh Lạc Mật Mật, giơ tay lên cầm ly rượu lên hớp một ngụm.

Lạc Mật Mật cười lạnh một tiếng, " chỉ sợ cậu cũng không thể giúp mình giải quyết, dù sao đến nay đời sống tình cảm của cậu còn không có kinh nghiệm?"

"Ai nói, đây chẳng qua là cậu không hiểu mình, mình cũng đã nói với cậu. Mình chính là chuyên gia tình cảm, chỉ cần cậu chịu nói mình khẳng định có thể giải quyết."

Lạc Mật Mật kinh ngạc mà nhìn Văn Y, bĩu môi, "Mình thật sự hoài nghi phổi của cậu to lớn cỡ nào, lại có thể thổi ra da trâu lớn như vậy."

"Đừng xem thường mình, mình chính là thâm tàng bất lộ đây này." Văn Y tràn đầy tự tin d.d.l.q.d không biết vì sao ngược lại khiến Lạc Mật Mật cảm thấy một tia lo lắng, vì vậy theo bản năng né tránh ánh mắt của cô ấy, cúi đầu nhìn ly rượu.

Chất lỏng trong ly rượu trước mắt dao động không ngừng, tựa như chủ nhân tràn đầy vô số ưu sầu, chỉ có thể giấu ở trong ly chính mình chịu đựng.

"Ai, mình ưu sầu chỉ sợ cậu không hiểu." Lạc Mật Mật thật sâu thở dài, chậm rãi quay đầu nhìn Văn Y, "Ngược lại có một việc cậu có thể giúp mình, có thể cho mình ở chỗ cậu một thời gian ngắn không? Mình không muốn ai tìm được mình."

"Cái này. . . . . . Lạc Thiểu Trạch cũng không được sao?" Văn Y kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc để lộ ra chút lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.