Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 93: Không cần đuổi theo cô ấy, để cho cô ấy đi đi!



"Tề Nguyên Kiệt đâu? Anh sẽ không tha cho hắn!" Nói xong, Lạc Thiểu Trạch bắt đầu xoay người hướng vào trong phòng đi tới.

"Lão đại, ở chỗ này." Tô Trạch đứng ở bên cạnh ghế buộc Tề Nguyên Kiệt, mặt nghi ngờ nhìn Lạc Thiểu Trạch một chút lại nhìn Tề Nguyên Kiệt đang hôn mê.

"Lão đại, xem ra chúng ta quá đa tâm, căn bản không phải Tề Nguyên Kiệt khi dễ Mật Mật chúng ta mà là Mật Mật chúng ta khi dễ người ta à!" Tô Trạch bất đắc dĩ khoát tay, gãi đầu.

Thấy một thân nhếch nhác trần truồng Tề Nguyên Kiệt, Lạc Thiểu Trạch đầu tiên là kinh ngạc, sau lại nhanh chóng hiểu được, chậm rãi xoay người, chỉ vào Tề Nguyên Kiệt hỏi Lạc Mật Mật, "Mật Mật, đây là kiệt tác trò đùa của em phải không? Bao gồm cả việc gửi hình cho anh, tất cả đều trong kế hoạch của em có phải không? Em tột cùng là muốn làm cái gì? Em chừng nào mới lớn lên được?"

Đang tựa vào cửa ra vào trên tường Lạc Mật Mật như đưa đám, chợt nghe giọng điệu của Lạc Thiểu Trạch như vậy, không biết từ đâu hỏa khí chận tới ngực rất khó chịu.

"Trò đùa? Chưa trưởng thành? Lạc Thiểu Trạch anh có ý tứ gì? Có phải để cho Tề Nguyên Kiệt ngủ với tôi mới là bình thường? Cái tên mảnh vụn này lần trước khi dễ tôi như vậy, anh có thể nhịn tôi không thể. Chuyện của tôi anh có thể bất kể, ai bảo anh giả bộ sói đuôi dài vội tới gà chúc tết sao?"

Nói xong, Lạc Mật Mật nhặt túi xách trên ghế sofa, trong mắt tràn đầy nước mắt đạp cửa đi.

"Mật Mật..." Tô Trạch chuẩn bị đuổi theo, lại bị Lạc Thiểu Trạch kéo lại.

"Không cần đuổi theo cô ấy, để cho cô ấy đi đi! Cậu bây giờ kiểm tra hiện trường, không cần lưu lại bất cứ thứ gì của Lạc Mật Mật. Chuyện này ngộ nhỡ dính dáng đến Mật Mật, hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

"Nhưng mà lão đại, Mật Mật tức giận rời đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao, nên làm cái gì bây giờ!" Nhìn khuôn mặt đen như mực của Lạc Thiểu Trạch, Tô Trạch không một chút do dự biểu đạt sự quan tâm của mình.

"Chuyện đó cậu không cần quản."

Nghe lời của lão đại, trong nội tâm của Tô Trạch hiểu rõ, vì vậy ngay lập tức quay người tìm tòi chung quanh. Anh ấy cũng không có ý muốn giải phóng cho tên Tề Nguyên Kiệt, anh chỉ quan tâm đến chuyện tình của Lạc Mật Mật.

Ngoái đầu nhìn lại, không biết Lạc Thiểu Trạch đã biến mất từ khi nào. Tô Trạch biết, lão đại nhất định đã đuổi theo Lạc Mật Mật rồi. Đôi oan gia này, rốt cuộc tới khi nào mới có thể thật tốt không gây ra bất cứ chuyện gì nữa đây?

Lao ra khỏi khách sạn, trời đã tối. Lạc Thiểu Trạch điên cuồng tìm kiếm bóng dáng của Lạc Mật Mật, cả trái tim cũng treo lên. Thật vất vả mới nhìn thấy bóng dáng đang đứng trên đường khóc lóc của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch vừa định xông lên, Lạc Mật Mật đúng lúc đứng dậy đánh xe.

Mở cửa xe Land Rover, Lạc Thiểu Trạch bám theo Lạc Mật Mật trở về nhà Văn Y. Anh không có xuất hiện mà lẳng lặng ghi nhớ địa chỉ cùng biển số nhà, nguyên nhân không phải là đang tức giận với Lạc Mật Mật.

Nếu Lạc Mật Mật có lối ra an toàn, các thứ khác không cần Lạc Thiểu Trạch lo lắng. Hiện tại Lạc Mật Mật an toàn yên tĩnh ở nhà bạn, tốt hơn về nhà.

Cho nên, Lạc Thiểu Trạch lựa chọn tạm thời không giải thích.

Huống chi, chuyện vẫn chưa tới thời điểm.

Bị Lạc Thiểu Trạch tại thời điểm không thỏa đáng nhận rõ mưu kế của mình, Lạc Mật Mật khổ sở như đưa đám, lần nữa chạm mặt Lạc Thiểu Trạch không hò hét mình nữa, quay đầu lại chỉ có trách mắng cô. Còn kém một bước nhỏ nữa, có lẽ bọn họ có thể tiêu tan mọi hiềm khích lúc trước.

Ngồi trên giường, Lạc Mật Mật khóc thật lâu.

【 tác giả có lời 】 Các bạn thân mến, nhớ cất giấu cùng nhắn lại a, thỉnh thoảng cũng là một người trần tục..., cho nên mong mọi người cất giấu cùng nhắn lại, mọi người không cần sợ phiền Văn nhi, Văn nhi sẽ rất nỗ lực trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.