Gió se se lạnh mang theo một chút ấm áp báo hiệu mùa hè gần kề. Làn gió nghịch ngợm chui qua khe cửa làm cho vài tờ giấy trên bàn động đậy, nhẹ nhàng thổi qua gương mặt tuấn tú giống như sợ hãi quấy rầy người đang lơ mơ buồn ngủ ở trong phòng.
Tô Dục mang theo vẻ lười biếng ưu nhã nghiêng người trên sofa lật văn kiện, tay phải tùy ý đong đưa ly rượu, ly rượu tản ra ánh sáng xinh đẹp cùng mùi vị thơm ngát. Tất cả đều không có gì sai, nếu như...
Liếc nhìn trợ lí ở bên cạnh đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình, tí tí ngó hắn như có chuyện gì khó nói.
Tóm lại là có chuyện gì? Tô Dục có chút buồn bực. Nếu như nhớ không lầm thì ngay từ khi bước vào công ty tất cả cũng dùng ánh mắt này nhìn hắn. Lúc đó hắn còn tưởng mình suy nghĩ qua nhiều, nhưng là...
Đương trợ lí một lần nữa che đi ánh mắt của mình, điều đó làm cho Tô Dục không nhịn được mà bỏ văn kiện trong tay xuống rồi ngẩng đầu lên theo thói quen mà dịu dàng dò hỏi trợ lí “vất vả, cần cù” của mình. Thầm nghĩ trong đầu: Nếu như không nhận được đáp án mà mình hài lòng, hắn nhất định sẽ cho tên trợ lí này “vất vả, cần cù” một hồi.
Đương trợ lí thấy khóe miệng Boss nhà mình giương lên một nụ cười liền không nhịn được mà chảy xuống hai hàng nước mắt. Chẳng lẽ Boss đã phát hiện ra điều gì? Nếu như thật thà nói ra sự thật hắn có thể hay không sẽ bị Boss một chưởng đánh chết? Ai nói làm trợ lí riêng của tổng giám đốc rất sung sướng? Rõ ràng rất là khổ cực mà....
Biết rõ Boss nhà mình là một ác ma nên tiểu trợ lí cố gắng giữ bình tĩnh lấy lại tư thế anh hùng không chịu chết: “Tô tổng, thật ra mọi việc là như thế này. Hai ngày nay công ty chúng ta đang truyền tay nhau đọc một cuốn tiểu thuyết, ách, mà nam phụ trong cuốn tiểu thuyết này tên trùng với ngài, không những thế mà cả thân phận cùng bối cảnh cũng chó phần tương tự, cho nên...” Tiểu trợ lí khẽ dời đôi mắt của mình không dám nhìn thẳng vào bộ dáng ôn nhu của Tô Dục.
Ồ, vậy là bọn họ đang lấy hắn ra làm trò tiêu khiển sao? Tô Dục nhướng mày, vươn tay ra: “Thứ đó đâu?”
Nghe thấy giọng nói trầm của Boss Tô, tiểu trợ lí lo sợ đưa cho Tô Dục một cuốn sách màu bìa rực rỡ chói lóa, sau đó sợ hãi mà chạy mất.
Vậy mà còn mang theo người? Tô Dục nhìn hành động của trợ lí mà híp híp mắt sau đó liền đánh giá cuốn sách trên tay – . Hắn không tự chủ được mà khóe miệng giật giật, trong lòng có dự cảm không tốt.
Qủa nhiên, sau khi hắn đọc xong cuốn sách, khuôn mặt từ bình tĩnh lạnh lùng bây giờ lại muốn đánh chửi người.
Mẹ nó, có phải quá Mary Sue hay không?!
Hiện tại hắn thật sự muốn đại khai sát giới. Hắn cảm thấy cả người mình đều không tốt.
Kỳ thật, sau khi xem xong cuốn sách này Tô Dục mới cảm thấy thời nay thật lưu hành những cuốn tiểu thuyết ngược luyến tình thâm thấm đẫm nước mắt, cuốn sách này chủ yếu được sự yêu thích từ những người trẻ tuổi có đam mê với giới giải trí.
chủ yếu là kể về cô bé mồ côi Kiều Ỷ Mộng là một minh tinh đang trong giai đoạn thành công, đón nhận tương lai tươi sáng ở phía trước bởi vì đắc tội với cô gái trẻ “thế lực” to lớn mà đường giải trí liền nhấp nhô gập ghềnh cuối cùng lại phải đi tìm kim chủ. Lại không nghĩ được Kim Chủ của Kiều Ỷ Mộng lại là người trong truyền thuyết khống chế toàn bộ nền Kinh tế của Châu Á, ở trong nước cũng là kẻ một tay che trời. Đệ nhất gia chủ của Lạc gia – Lạc Bắc Minh. Hắn bắt Kiều Ỷ Mộng ký khế ước tình nhân với mình. Thời gian mà Lạc Bắc Minh ở ngoài bao nuôi Kiều Ỷ Mộng, không hề biết tình cảm của chính mình dành cho cô, đến tận lúc Kiều Ỷ Mộng bị thương tổn đầy mình mà đau thương trốn ra nước ngoài thì lúc đó hắn mới hiểu được tình cảm của mình rồi “ra đi” tìm gặp Kiều Ỷ Mộng.
Đồng thời ở nước ngoài Kiều Ỷ Mộng tìm đến Lam gia chủ vẫn luôn chiếu cố mình, duyên sao cuối cùng lại biết được Kiều Ỷ Mộng là tiểu công chúa mất tích của gia tộc, sau đó là khung cảnh một nhà đoàn viên. Lạc Bắc Minh sau đó cũng ở Lam gia hướng nữ chủ “Kiều Ỷ Mộng” cầu hôn, và cuối cùng Vương tử và công chúa ở bên cạnh nhau. Một kết thúc Happy Ending.