“Tô Dục, Tô Dục…. Không hay rồi!” Người đại diện Lâm Vi hốt ha hốt hoảng chạy vào phòng nghỉ của Tô Dục, vì lâu ngày không vận động mạnh nên lần này chạy tới khó tránh khỏi thở hồng hộc, điều này khiến bộ dạng Lâm Vi ngày thường tinh anh giờ thoạt nhìn có chút chật vật. LQĐ
Hôm nay vừa lúc Tô Dục không có cảnh quay, cũng không phải tuyên truyền gì, Tô Dục vui vẻ nhàn hạ sáng sớm tới phòng nghỉ trong công ty nghiềm ngẫm kịch bản, thỉnh thoảng trả lời tin nhắn Lạc Bắc Minh gửi tới.
Lúc này thấy người đại diện nhà mình hô to gọi nhỏ, Tô Dục không phản ứng đặc biệt gì, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn cuốn kịch bản, nhưng ngoài miệng vẫn thờ ơ hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Vi nhìn phản ứng của Tô Dục lời muốn nói nghẹn ngay cổ họng, dở hơi quá! Thật sự là hoàng đế không vội thái giám lại gấp! Sao anh ta lại theo người như vậy chứ!
Lâm Vi hít sâu mấy lần, ổn định tâm tình mới mở miệng nói: “Em mở Weibo của em ra xem đi, sắp bị màu đen đánh chiếm rồi, không ít fan trắng biến thành đen, em còn rảnh rỗi ngồi đây xem kịch bản?”
Sau khi nghe xong, Tô Dục không rõ ý gì chỉ “Oh” một tiếng, cuối cùng nửa ngẩng đầu nhìn Lâm Vi, nhưng rất nhanh thu hồi tầm mắt, lười biếng nói: “Gấp gì chứ? Chờ em xem xong kịch bản rồi nói sau.”
Lâm Vi quả thật hận chết bộ dạng “Sóng yên biển lặng” của Tô Dục, vội móc điện thoại của mình ra ấn một cái rồi đưa tới trước mặt Tô Dục, “Quên đi, em đừng mở máy tính, xem điện thoại của anh đây này.”
Lúc này Tô Dục mới có chút hăng hái nhận điện thoại của Lâm Vi, mở Weibo của mình đọc lướt qua. Sau khi tùy ý xem vài trang thì cậu đoán được sơ sơ tất cả mọi chuyện. Đơn giản là quan hệ của cậu và Lạc Bắc Minh bị đưa ra ánh sáng, khác với lần trước, lần này còn đăng hình thân mật, sự thật rõ ràng không phản bác được.
Cậu vuốt mấy sợi tóc cản tầm mắt mình, tiếp tục click xem mấy bình luận phía sau.
Rất yêu công tử Dục: “Nói cho tôi biết đây không phải là sự thật đi! Quý công tử nhà ta sao có thể ở cùng một chỗ với đàn ông! Hu hu hu, công tử anh mau hiện lên nói mấy lời đi!”
Cỏ xanh: “Gì mà quý công tử, còn không phải bị đàn ông bao nuôi ư! Bên ngoài biểu hiện thanh cao như vậy cho ai xem chứ! Chỉ có mấy người thiếu não như các người mới thấy anh ta tốt!”
Đại gia chính là tôi: “Đầu năm nay, ngôi sao bộ dạng đẹp mắt bất kể nam hay nữ phần lớn đều bị bao nuôi, cho nên anh đây không thần tượng ai hết.”
Đá mặt trăng: “Nói như vậy, scandal lần trước hoàn toàn không hề oan uổng! Lúc đầu tôi còn tưởng Tống Viện Viện muốn hãm hãi anh ta, thật sự bị mù mắt mà!”
Feuah: “Tô Dục cút khỏi làng giải trí đi! Cút khỏi làng giải trí! Cút khỏi làng giải trí!”
Công tử áo trắng: “Không nghĩ tới bây giờ trong làng giải trí không chỉ có “Ngọc nữ” biến thành “Dâm nữ,” mà ngày cả quý công tử cũng vậy…. Haizzz…. Thói đời bạc bẽo, thói đời bạc bẽo quá!”
Qunlaf: “Loại đàn ông này thật sự đáng ghét, cũng chẳng biết có bao nhiêu người ăn nằm với anh ta rồi! Mệt cho tôi trước đây còn xem anh ta là nam thần, bây giờ suy nghĩ là muốn nôn!”
…………………….
Tô Dục xem mấy bình luận kia, phần lớn na ná giống nhau, theo tình hình này thì thật sự rất bất lợi cho cậu! Môi cậu hơi cong lên, trong mắt lạnh như băng, có một số người thật đúng là không chịu yên phận, thực lòng cho cậu là quả hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp à?
Tô Dục trả điện thoại lại cho Lâm Vi, hơi ngửa người ra sau tựa lên sofa, ôm cánh tay nói: “Điều tra ra ai làm chưa?” Giọng điệu cậu vẫn nhỏ nhẹ như ngày thường, nhưng ánh mắt lại có vài phần từ trên cao nhìn xuống.
Lâm Vi rùng mình một cái, cảm thấy bộ dạng bây giờ của Tô Dục khiến anh ta hơi sợ, anh ta liếc nhìn Tô Dục lần nữa, xác nhận vừa rồi là ảo giác mới tiếp tục trả lời, “Anh điều tra theo địa chỉ IP, phát hiện là…. Tống Viện Viện.”
Lâm Vi nói hơi chần chừ, thật ra khi anh ta tra ra nơi đăng ảnh là Tống Viện Viện cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Cũng không phải anh ta cho rằng Tống Viện Viện sẽ không làm mấy chuyện thế này mà là quá trình điều tra quá thuận lợi, gần như không phí chút công sức nào. Theo lý thuyết, Tống Viện Viện đã từng là diễn viên nổi tiếng nên rất am hiểu quy tắc của làng giải trí, nếu như cô ta thật sự muốn giở thủ đoạn hại người khác thì nhất định không dễ dàng để bị nắm đuôi như vậy.
Tô Dục nhíu mày, cậu nghe ra ý tứ trong lời của Lâm Vi, “Anh đang nghi ngờ, thật ra chuyện này không phải Tống Viện Viện làm, có người vu oan hãm hại?”
Lâm Vi nhẹ gật đầu, “Nhưng cũng có thể Tống Viện Viện cố ý làm như vậy để lừa gạt chúng ta. Dù sao, ngoại trừ Tống Viện, anh cũng không nghĩ ra em kết thù với người nào khác.” Trong làng giải trí, Tô Dục nổi tiếng là người có tính cách điềm đạm, đối xử với mọi người rất khoan dung, từ trước tới giờ tiếng tăm rất tốt, dù có người ghét cậu thì cũng không hận cậu đến mức này.
Nhưng khi Lâm Vi nói câu kia, trong đầu Tô Dục dần hiện ra một đôi mắt màu xanh biếc mang theo hận ý và thù hằn, nhưng vừa muốn nghĩ thêm thì lại không nghĩ ra cụ thể đã gặp ở đâu.
Tô Dục hơi nhíu mày, có lẽ do cậu quá lo lắng.
Có điều mặc kệ có phải cậu lo lắng hay không, cậu vẫn bảo người của nhà họ Tô điều tra theo hướng khác, cuối cùng vẫn chỉ thẳng vào Tống Viện Viện. Về phần nơi phát ra ảnh chụp, người của nhà họ Tô cho biết vài ngày trước Tống Viện Viện và một người phụ nữ ngụy trang toàn thân bí mật trao đổi ở quán café XX, có lẽ chính Tống Viện Viện nhờ cậy người phụ nữ thần bí đó quay phim chụp ảnh, về phần người phụ nữ đó, vì cô ta làm việc vô cùng cẩn thận cho nên không điều tra ra được cô là ai.
Tô Dục phất tay bảo người lui xuống, cậu đưa tay nâng cằm, một tay vuốt điện thoại cân nhắc nói: Xem ra hành vi trước đó của Tống Viện Viện chỉ như bắn một phát súng mà thôi.
Thật ra điều này Tô Dục hiểu lầm Tống Viện Viện, nguyên nhân Tống Viện Viện đăng ảnh chụp qua loa không cẩn thận để người ta vừa tra là biết thực sự không phải là muốn người khác hiểu lầm là có người muốn hãm hại cô ta, mà là cô ta tự cho rằng không có gì phải che giấu.
Nếu ngày trước, tất nhiên cô ta sẽ dốc lòng nghĩ ra mọi thủ đoạn. Nhưng bây giờ, cô ta chỉ như chuột chạy qua đường, hình tượng bị hủy hết. Muốn danh tiếng không có danh tiếng, muốn địa vị cũng không còn địa vị, cô ta còn gì quan trọng để mất nữa? Đối với một người hai bàn tay trắng mà nói, làm gì mà cô ta lại sợ Lạc Bắc Minh trả thù?
Nhưng, sao Tống Viện Viện hiểu rõ nhà họ Lạc, nhà họ Tô trả thù sao chỉ có thể đơn giản mất đi danh lợi như vậy? Đợi đến lúc cô ta chính thức trải qua cuộc sống hai bàn tay trắng, cho dù ân hận lúc đầu làm sai thì cũng đã muộn. Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Hôm nay sao Lạc Bắc Minh rảnh rỗi trông nom Tống Viện Viện chứ, sau khi anh biết ảnh chụp anh và Tô Dục thân mật bị đưa ra ánh sáng, tâm tình anh liền kích động không kiềm chế nổi, có lẽ đây chính là cơ hội tốt tuyên bố chuyện anh và Tô Dục trước bàn dân thiên hạ!
Nghĩ như vậy nên sau khi biết chuyện cũng không gọi điện sang cho Tô Dục luôn mà chỉ gửi một tin nhắn “Tất cả cứ giao cho anh.” Sau đó lập tức đăng ký tài khoản Weibo của mình, viết một bài đăng dài trên Weibo.
Anh viết quá trình từ lúc mình và Tô Dục quen biết nhau cho đến bây giờ hiểu nhau yêu nhau. Câu chữ anh viết động lòng người, những câu nói thâm tình cảm động khiến người nghe rơi lệ người đọc thì đau lòng. Cuối cùng, vẫn không quên thâm tình tỏ tình. Cả một bài đăng Weibo dài, tổng giám đốc Lạc Bắc Minh thể hiện trình độ học văn cả đời vô cùng sâu sắc, khiến người đọc Weibo cảm thấy nếu như không chúc phúc cho họ thì đó là tội ác cỡ nào!
Một khi Weibo đăng lên liền gây tiếng vang rất lớn. Vốn đám người ầm ĩ nháo nhào “Tô Dục và đàn ông ở cùng một chỗ đáng ghét biết bao” lập tức thay đổi thái độ la hét kêu Tô Dục nhanh chóng gả cho Lạc Bắc Minh, còn có một số người thì đủ hâm mộ ghen tỵ sao Tô Dục lại gặp được người đàn ông tốt như vậy, mà ngay cả mấy fan thiếu não kiên trì không lay chuyển của Tô Dục đều tỏ vẻ “Lạc Bắc Minh là đúng người đàn ông tốt ba đời khó gặp.”
Tô Dục vẫn luôn chú ý tình hình Weibo nên tất nhiên đã thấy bài đăng mà theo cậu là hành động động kinh ngay đầu tiên, vốn cậu đang vui mừng vì Lạc Bắc Minh chủ động xử lý phiền toái giúp cậu, nhưng……..
Hai mắt Tô Dục nhìn chằm chằm màn hình…. Ai có thể nói cho cậu biết rốt cuộc Lạc Bắc Minh phát điên gì vậy? Xem anh ghi toàn cái gì thế! Gì mà “Trên trời có Ngưu Lang Chức Nữ, dưới đất có tình nghĩa vợ chồng,” gì mà “Khổng Tước bay về phía Đông Nam, năm dặm vẫn bồi hồi?” Toàn bộ đều là chuyện tình yêu đau khổ và đẹp đẽ, hơn nữa diễn viên trong câu chuyện này là Lạc Bắc Minh và…. Chính cậu? Đừng đùa chứ!
Cậu nhanh chóng đọc quét xuống dưới, đối với mấy bình luận chúc phúc bên dưới bài đăng Weibo cậu thật cạn lời, đám fan này thế mà lại nổi khùng theo Lạc Bắc Minh!
Rốt cuộc đây là thế giới tươi đẹp gì vậy!
Tô Dục vô lực nâng trán, sao cậu lại tin tưởng để tổng giám đốc đồng thời là nam chủ xử lý chuyện chứ, ha ha… Quả nhiên cậu vẫn rất ngây thơ nhỉ?
Đang lúc Tô Dục rối rắm vì thế giới bị rối loạn, di động cậu đang cầm vuốt vuốt vang lên, trên màn hình hiển thị ba chữ mà hôm nay cậu không muốn thấy nhất: Lạc Bắc Minh.
“Dục, em đọc Weibo chưa? Anh đã xử lý xong chuyện giúp em rồi!” Vừa ấn nút trả lời liền truyền tới giọng nói vui sướng, Tô Dục nhắm mắt lại vẫn có thể tưởng tượng bộ dạng đối phương ngoắt ngoắt đuôi đáng yêu đòi khen ngợi.
Tô Dục nhìn thoáng qua website cậu vẫn chưa tắt thở dài, “Không biết bây giờ em có thể đổi ý ở cùng một chỗ với anh không.”
Hiển nhiên đối phương kinh hãi một lúc, dừng lại vài giây mới phản ứng nói, “Dục, em không thể bội tình bạc nghĩa vậy được!” Trong giọng nói mơ hồ có chút tủi thân.
Tô Dục không nhịn được trêu anh: “Nhưng em lo “Ngốc” sẽ bị lây truyền thì sao giờ?”
“Ngốc?” Đối phương không thể tin, “Lần đầu tiên có người nói anh ngốc! Anh ngốc chỗ nào? Em xem chuyện lần này chẳng phải bị anh không đánh mà thắng giải quyết xong rồi sao?” Nói tới câu cuối còn có chút đắc ý.
Lại nhìn lướt qua Weibo, Tô Dục đen mặt, xem ra suy nghĩ của họ không cùng tuyến, nghĩ như vậy bên môi Tô Dục không tự chủ cong lên cười yếu ớt.