Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi

Chương 61: 61: Chương 59





Tối hôm đó, trước khi Quý Minh Sùng giải thích mối quan hệ giữa mình và Chu Vũ Lam còn trong sáng hơn cả Omo, Nguyễn Tố đã chủ động đến tìm anh, chân thành nói: “Hôm nay Chu Vũ Lam gọi điện cho em, hóa ra có người nói anh và cậu ấy xuýt thì từng ở bên nhau.”
Quý Minh Sùng lại trở tay không kịp.
Anh còn chưa nghĩ ra nên giải thích như thế nào để không bị đột ngột và phù hợp với thân phận hiện tại của mình.
Trông anh choáng váng thấy rõ.
Nguyễn Tố thấy anh như thế thì tưởng anh không biết, cô nhẹ giọng giải thích: “Em đã thảo luận với cậu ấy, khả năng do Nguyễn Mạn tung tin đồn.

Em với cậu ấy sẽ xử lý chuyện này, có điều, hình như chuyện này đã gây rắc rối cho Chu Vũ Lam rồi…” Cô dừng lại một chút, cuối cùng cũng không nói nốt câu còn lại.
Cô vốn muốn nói với anh rằng hình như trưởng bối nhà họ Chu đã biết chuyện này rồi, sau đó liên tưởng đến những lời Chu Vũ Lam từng tâm sự, có thể sẽ có chuyện khác xảy ra.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt vào.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy không cần nói cũng được, với tính cách của Chu Vũ Lam, nhất định cô ấy sẽ xử lý được chuyện này.
Dù thế nào đi chăng nữa thì Quý Minh Sùng bị kéo vào rắc rối này là do liên quan tới cô, nếu như lúc cô ở cùng với Chu Vũ Lam không bị chụp lại thì Nguyễn Mạn sẽ không thể tung tin đồn đó ra.
Quý Minh Sùng lại hiểu lầm ý cô.
Anh không rõ đằng sau câu nói còn dang dở ấy là nội dung gì.
Nhìn nét mặt rối rắm của cô, chẳng lẽ cô hiểu lầm anh có ý gì đó với Chu Vũ Lam ư?
“Tôi và anh trai Chu Vũ Lam – Chu Thành Vũ là bạn học, từng chơi với nhau hồi cấp hai.

Sau đó cậu ấy đi du học ở Australia còn tôi thì đi Mỹ, mối quan hệ cũng phai nhạt dần.” Quý Minh Sùng ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng thực tế con số hiển thị trên đồng hồ đo nhịp tim đã dần tăng lên, “Trước kia cậu ấy từng đến nhà tôi mà tôi cũng đến nhà cậu ấy, khi đó tôi mới 15, 16 tuổi gì đó, còn Chu Vũ Lam chắc mới 12, 13 tuổi là cùng, sau đó thì chúng tôi không gặp nhau nữa.

Mấy hôm trước lúc đi đón em, tôi còn không nhận ra cô ấy.”
Anh muốn nói với cô rằng trước đây khi tiếp xúc với Chu Vũ Lam, Chu Vũ Lam mới 12, 13 tuổi thôi.
Khi đó sao anh thích Chu Vũ Lam được.
Nếu từng thích thì làm sao lại không nhận ra.

Nguyễn Tố gật đầu, “Vậy sao, cũng khá là có duyên đó.”
Ý cô là thế giới này nhỏ thật.
Quý Minh Sùng cười khẽ: “Cô ấy nhỏ hơn tôi mấy tuổi, tôi chỉ coi cô ấy như…”
Không thể dùng từ “em gái” một cách tùy tiện được.
“Coi như em gái của bạn bè, chỉ là một đứa nhóc thôi.”
Nguyễn Tố hiểu đó chỉ là tin đồn, “Đúng vậy, Chu Vũ Lam cũng khá khó chịu.

Em chỉ định nói với anh chuyện thôi, giờ không còn sớm, anh nghỉ ngơi mai còn đi làm, em không quấy rầy nữa.”
Cô nói xong thì xoay người về phòng mình.
Quý Minh Sùng nhớ lại lời mình vừa nói, đoạn đầu cũng khá ổn, nhưng hình như đoạn sau anh nói “Cô ấy nhỏ hơn tôi mấy tuổi” phải không nhỉ?
Anh sực nhận ra.
Hình như tuổi Chu Vũ Lam gần bằng Nguyễn Tố thì phải?
Anh giơ tay tháo kính mắt.

Dưới ánh đèn, anh đứng thẳng người lau mắt kính, sau một lúc lâu mới thở dài một cái.
Phiền thật.
Phiền nhất là những chuyện khác anh sẽ tìm ra biện pháp giải quyết, chỉ mỗi chuyện nhịp tim tăng nhanh là anh không có kinh nghiệm nên chẳng biết xử lý kiểu gì.
Trong chốc lát, thậm chí anh còn nghĩ nếu như có thể quay ngược thời gian thì tốt, nếu vậy anh sẽ quay trở lại thời điểm trước khi thấy cô mặc váy cưới, lúc đó nhất định anh sẽ không đi vào.
***
Ngày hôm sau, Chu Vũ Lam đã hẹn sẽ tới đón Nguyễn Tố rồi hai người cùng đến Lâm Thị tìm Lâm Hướng Đông để giải quyết dứt khoát chuyện này.
Nếu trên thế giới có điều gì khiến Nguyễn Mạn sợ hãi thì Nguyễn Tố đoán hẳn sẽ có liên quan đến Lâm Hướng Đông.
Chỉ là lần này khi Lâm Tương Đông nhìn thấy thứ mà cô đang cầm trên tay, liệu anh ta có còn bình tĩnh như lần trước hay không.
Lần đó hành vi của Nguyễn Mạn vẫn có thể bị che giấu, nhưng bây giờ chứng cứ cụ thể đã ở đây, liệu Lâm Hướng Đông có tin tưởng lý do thoái thác của Nguyễn Mạn nữa không? Nguyễn Tố khá tò mò, đến lúc đó Nguyễn Mạn sẽ giải thích chuyện cô ta thuê thám tử theo dõi mẹ con anh ta thế nào mới trót lọt đây?

Không ngờ Lâm Hướng Đông không có ở công ty.
Có Chu Vũ Lam ở đây, nhân viên Lâm Thị không dám thất lễ, thư ký của Lâm Hướng Đông đã tiếp đãi bọn họ.
Bạch Đào rót cho họ hai tách trà, trên mặt là nụ cười chuyên nghiệp, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cô Chu, cô Nguyễn, xin lỗi hai cô, Giám đốc Lâm thật sự không có mặt ở công ty.”
Cả Nguyễn Tố lẫn Chu Vũ Lam đều ghét chuyện đó nên chẳng ai có phương thức liên lạc với Lâm Hướng Đông.
“Ồ, được rồi.” Chu Vũ Lam đứng dậy, thái độ vô cùng lạnh nhạt, “Phiền cô chuyển lời cho Giám đốc Lâm, khi nào anh ta rảnh thì gọi điện thoại cho tôi, nếu anh ta không rảnh, lúc đó tôi sẽ làm phiền bác Lâm vậy.”
Sở dĩ Chu Vũ Lam và Nguyễn Tố không muốn tìm thẳng Chủ tịch Lâm là vì bọn họ đi sau Chủ tịch Lâm một thế hệ.

Giờ Chủ tịch Lâm cũng không hay đến công ty nữa, nếu nói chuyện này cho trưởng bối nhà họ Chu thì hầu hết mọi người sẽ im lặng vì giữ thể diện.
Vì sao? Vì chẳng liên quan gì đến họ, hơn nữa chuyện này chẳng có lợi cho nhà họ Chu, có khi lại trở thành trò cười cho thiên hạ.

Có thể nói, Lâm Hướng Đông và Nguyễn Mạn không cần mặt mũi nhưng người khác thì vẫn cần.
Bạch Đào lịch sự đáp, “Xin cô Chu yên tâm, tôi nhất định sẽ truyền lời.”
Nguyễn Tố và Chu Vũ Lam định rời đi, Bạch Đào đột nhiên gọi Nguyễn Tố lại.
“Cô Nguyễn, có phải cô có thứ gì muốn chuyển cho Giám đốc Lâm không ạ? Nếu là tài liệu quan trọng, tôi có thể chuyển giúp cho.”
Nguyễn Tố cảm thấy cô thư ký họ Bạch này khá kỳ lạ.
Cô có thứ muốn đưa cho Lâm Hướng Đông thật nhưng không muốn để người khác chuyển hộ.
“Không cần đâu, cảm ơn cô.”
Dường như Bạch Đào có hơi sốt ruột, song vẫn miễn cưỡng mỉm cười: “Có một số tài liệu nhìn thấy sớm hay nhìn thấy muộn, hiệu quả có thể sẽ khác nhau.

Cô Nguyễn, cô không cần khách sáo đâu, tôi là thư ký, hẳn nên truyền lời hoặc giao tài liệu quan trọng tới Giám đốc Lâm.”
Lời này thật sự kỳ lạ.
Chu Vũ Lam và Nguyễn Tố liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy lời của cô thư ký này có ẩn ý gì đó.

Bạch Đào nhìn đồng hồ trong phòng tiếp khách, cắn răng nói: “Cô Nguyễn, tôi còn là fan của cô trên weibo đó, nhật ký hằng ngày cô chia sẻ trên weibo cũng rất ấm áp và thú vị.”
Nguyễn Tố đột nhiên nhìn thư ký Bạch.
Giờ Quý Minh Sùng vẫn đang tra xem người gửi video cho cô là ai, hôm nay có lẽ sẽ có kết quả…
Người đó là thư ký Bạch ư?
Chu Vũ Lam nhận ra có điều gì đó không ổn, cô đánh giá Bạch Đào rồi khẽ bật cười, đặt tay lên vai Nguyễn Tố, dáng vẻ vô cùng thân thiết, “Đưa cô ấy đi, quả thật là tài liệu quan trọng, dù sao chúng ta cũng có bản gốc, nếu thư ký Bạch đây bận rộn quá nên quên, ngày mai chúng ta có thể gửi thẳng cho Giám đốc Lâm hoặc Chủ tịch Lâm cũng được.”
Nguyễn Tố hoàn hồn, ngẫm lại lời Chu Vũ Lam nói, cô thấy khá có lý cho nên đã đưa tài liệu trên tay cho Bạch Đào.
“Vậy làm phiền thư ký Bạch.”
Bạch Đào nhận lấy túi tài liệu, trịnh trọng đáp: “Cô Chu, cô Nguyễn, xin cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giao tận tay Giám đốc Lâm.”
***
Quả thật Lâm Hướng Đông không ở đây.
Khoảng thời gian này, vì muốn chứng minh năng lực của bản thân nên anh ta liên tục tăng ca, tích cực liên hệ với dự án phía Nam.

Hôm nay vốn định tăng ca đến khuya, nào ngờ chưa tới bốn giờ anh ta đã nhận được điện thoại của cha mình.
Trong điện thoại, cha anh ta bảo mau chóng về nhà ăn cơm, còn dẫn cả Nguyễn Mạn theo nữa.
Anh ta có dự cảm không tốt.
Nguyễn Mạn ngồi bên cạnh lại cực kỳ vui mừng.
Đây là lần đầu tiên Chủ tịch Lâm kêu Lâm Hướng Đông dẫn cô ta về nhà cũ, xem ra đã chấp nhận cô ta rồi nhỉ? Sự công nhận này khiến Nguyễn Mạn thoải mái hẳn ra, những lo lắng hãi hùng trong khoảng thời gian này đều tan thành mây khói.

Trước đó cô ta thật sự lo sợ, đầu tiên là biết Quý Minh Sùng tỉnh lại, sau đó lại nghe thấy Lâm Hướng Đông nhắc đến cái tên Chu Vũ Lam qua điện thoại, cô ta không biết nên làm gì, suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là giữ chặt Lâm Hướng Đông, tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước.
Lâm Hướng Đông nhìn Nguyễn Mạn vừa vui vẻ vừa chờ mong thì không khỏi thở dài.
Anh ta không lạc quan được như thế.
Rõ ràng trước đó cha còn ám chỉ rằng mong anh ta sẽ tìm được nhà vợ có thể giúp đỡ nhiều cho mình, sao chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi đã thay đổi ý định cho phép anh ta dẫn Nguyễn Mạn về nhà được.
Lâm Hướng Đông nhìn ra bên ngoài cửa kính, hôm nay trời không đẹp lắm, đã sắp đến hè nên thường xuyên có mưa.
Giờ mới hơn năm giờ mà bầu trời đã đen kịt, khiến người ta khó chịu vô cùng.
“Hướng Đông, anh nói xem đột nhiên bác trai bảo chúng ta về nhà ăn cơm, có phải có chuyện gì tốt không?” Nguyễn Mạn kéo cánh tay anh ta, hưng phấn hỏi, “Hay là muốn công bố người thừa kế?”
Lâm Hướng Đông khá đau đầu.

“Làm gì có chuyện đó.

Gần đây ba không hài lòng với anh cho lắm.”
Không phải một mình cha anh ta có thể quyết định một chuyện quan trọng như người thừa kế, còn phải mở cuộc họp hội đồng quản trị, anh ta chưa nghe thấy tin tức gì nên chắc không phải chuyện này.
“Thế chắc là chuyện tốt khác rồi.” Nguyễn Mạn nói, “Nhưng mà đột ngột quá, không biết em ăn mặc thế này có ổn không nữa.”
Lâm Hướng Đông đang có chuyện phiền lòng nên chỉ đáp lại vài câu lấy lệ rồi thôi.
***
Nguyễn Tố và Chu Vũ Lam đi rồi, Bạch Đào cầm túi tài liệu kia, kích động đến mức run tay.
Cô mở tài liệu ra, quả nhiên là những thứ cô muốn tìm.

Bạch Đào thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế rồi lại quay sang nhìn đồng hồ.
Không còn nhiều thời gian nữa, Bạch Đào rút di động ra gọi điện cho tài xế của Lâm Hướng Đông, giọng vô cùng ngọt ngào: “Anh Vương Ca ạ, giờ Giám đốc Lâm đang ở đâu vậy anh?”
Tài xế Vương Ca vừa mới dừng xe, “Vừa về đến nhà cũ, Giám đốc Lâm mới xuống xe rồi.

Thư ký Bạch, có chuyện gì sao?”
“Vâng.” Bạch Đào cất giọng phiền não, “Người của Chu Thị tới đây, nghe nói cô Chu có tài liệu cực kỳ quan trọng phải giao cho Giám đốc Lâm, mà giờ sắp tan làm rồi…”
Ấn tượng của Vương Ca với Bạch Đào khá tốt, cảm thấy cô là người tốt, thấy cô buồn rầu, anh ta hỏi: “Ngày mai đưa cho Giám đốc Lâm không được à?”
“Không phải không được, nhưng…” Bạch Đào thở dài, “Thôi, anh Vương Ca ơi, hay là em gọi taxi tới nhà cũ, anh lái xe ra đường lớn rồi em gửi tài liệu chỗ anh, khi nào Giám đốc Lâm ra anh chuyển cho anh ấy giúp em được không ạ?”
“Tài liệu kia quan trọng thế à?”
“Cô Chu nói rất quan trọng, em cũng sợ đắc tội cô ấy, nhờ anh nha.”
Vương Ca thoải mái đồng ý luôn, “Được rồi, em đưa cho anh, anh sẽ để trên xe, khi nào Giám đốc Lâm ra anh sẽ đưa tận tay anh ấy.”
Bạch Đào mỉm cười, “Anh Vương Ca, cám ơn anh nhiều nha, hai ngày nữa em mời anh với chị dâu một bữa.”
“Có gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà, đừng khách sáo làm gì.”
Túi tài liệu này, khi nào Lâm Hướng Đông rời nhà cũ là sẽ thấy được ngay.
Bạch Đào đưa tay chống má, không khỏi tiếc nuối vì không thể ở đó để xem trò hay..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.