Đón Lạc Lạc kiểu này, một phần sẽ nói cho mọi người trong công ty biết...
“Cái đầu nhà cậu.” Hàn Tuyết Lạc không biết nói gì luôn.
“Thôi nào, tươi lên, sáng tớ ăn nhà cậu, giờ tớ mời cậu đi ăn trả.” An Hạo Nhiên tìm một cái lí do...
Nhưng...
“Redaw the human face, store it in our hearts...(Vẽ lại khuôn mặt người, lưu giữ nơi trái tim ta...)” Chuông điện thoại Hàn Tuyết Lạc reo.
Cô bấm nút nghe: “Alo.”
“...”
“Hả...”
“...”
“Ờm.”
“Sao thế.” An Hạo Nhiên đang lái xe, quay sang nhìn Hàn Tuyết Lạc mới kết thúc cuộc gọi thấy đôi mày cô nhíu lại. Nghĩ là do cô mệt nên anh cười nói: “Tí đi ăn, cậu cứ ăn thoải mái, tớ sẽ cho cậu biết một điều...”
“Hạo Nhiên, tớ có việc, không ăn với cậu đươc...” Hàn Tuyết Lạc cúi đầu nhỏ giọng nói.
“À, thế để hôm khác vậy.” Nụ cười trên môi An Hạo Nhiên cứng đờ rồi thu lại.
“Xin lỗi cậu.” Hàn Tuyết Lạc nhìn ra ngoài cửa xe: “Cậu cho tớ xuống ở đây đi.”
“Ừ.” An Hạo Nhiên dừng xe lại.
“Cạch”. Hàn Tuyết Lạc mở cửa xuống xe, nhìn Audi trắng hòa vào dòng xe cộ đông đúc, trong lòng cô khẽ thở dài: “Hạo Nhiên, tớ xin lỗi, tớ lại làm cậu buồn.” Rồi bắt taxi về nhà.
Khẽ nhắm mắt, kí ức lại ùa về.
“Chào cậu, tớ là An Hạo Nhiên, hân hạnh làm quen.” Một cậu bé 13 tuổi, nở nụ cười mê hồn với cô bé bên cạnh.
“Chào, tớ là Hàn Tuyết Lạc.” Cô bé bên cạnh nở nụ cười tinh nghịch, chào lại.
...
“Nhiên soái, bài này làm kiểu gì vậy?” Cô bé 13 tuổi, đem quyển vở có hình minion ra, hỏi cậu bạn bên cạnh, khuôn mặt vẫn là nụ cười tinh nghịch.
“Lạc Lạc à, sao cậu ngốc môn này vậy?” Cậu bé bên cạnh thở dài, gõ nhẹ đầu cô bé đối diện, rồi cũng chuyên tâm giải thích bài.
...
“A...đau quá.” Cô bé ngồi trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn lại kêu đau.
“Ngốc, đi vào phòng y tế với tớ.” Cậu bé bên cạnh khẽ trách, dìu cô bé đi.
...
“Nhiên soái, tớ đạt giải nhất rồi.” Cô bé 14 tuổi, khuôn mặt nở nụ cười tươi rói, ôm chặt cậu bạn đối diện.
“Lạc Lạc, chúc mừng cậu.” Cậu bé đối diện mở miệng chúc mừng.
“A...” Cô bé đang ôm vội buông tay, hỏi: “Bao giờ thì môn cậu có đáp án?”
...
“Lạc Lạc, làm người yêu tớ nhé.” Cậu bé 15 tuổi, một tay cầm bông hồng đỏ, khuôn mặt nở nụ cười mê người.
“Tớ...tớ...đồng ý.” Cô bé đối diện cúi mặt xuống, khẽ trả lời.
...
“Hạo Nhiên/ Lạc Lạc.” Cậu bé và cô bé cùng đồng thanh.
“Cậu nói trước đi.” Cậu bé lên tiếng nói, phá vỡ sự ngượng ngùng cho cả hai.
“Ừm...hay là mình chia tay đi..” Cô bé đứng đối diện nói.
“Hả?” Cậu bé khẽ đơ người, nhưng cũng nói: “Ờ...tớ cũng định nói chuyện này với cậu.”
“Ừm, vậy đi, tớ về trước.” Cô bé cười nhẹ rồi xoay người đi.
Để lại trong đôi mắt của cậu bé chính là một đôi vai nhỏ run lên từng đợt nhưng vẫn kiên cường bước về phía trước.
Chia tay...kết thúc mối tình đầu...lại nhẹ nhàng như khi mới bắt đầu...như thể đó là điều đương nhiên...không còn xa lạ.
...
“Cô gì ơi...tới nơi rồi.” Tài xế xe gọi Hàn Tuyết Lạc đang chìm đắm trong suy nghĩ của quá khứ.
Hàn Tuyết Lạc khẽ lau giọt nước mắt vừa chảy trên khuôn mặt. Trả tiền cho tài xế, rồi mở cửa vô nhà.
[...]
“Ngạo Phong, bình tĩnh, chắc là...” Lãnh Tuấn Duật đứng đối diện, khẽ nhỏ giọng nhắc nhở Diệp Ngạo Phong mang khuôn mặt tĩnh lặng nhưng sát khí tỏa ra khắp người.
Chẳng là...
Lúc nãy anh mới “dạy dỗ” Diệp Ngạo Phong xong, rảnh rỗi tới nỗi sải bước ra chỗ cửa sổ “ngắm nhìn quang cảnh”.
Vô tình thấy một con Audi trắng...
Đang định nhếch mép khinh bỉ...
Thì hay rồi...
Chị dâu bước ra, là lúc chủ nhân xe bước xuống cười với chị dâu.
Khiến anh há hốc mồm.
Diệp Ngạo Phong nhìn anh há mồm thì đi tới đứng cạnh.
Và thu vào tầm mắt là cảnh chị dâu lên Audi trắng với một chàng trai lãng tử.