“Cạch”. Cánh cửa đóng lại, chứa bao sự tức giận của Hàn Tuyết Lạc.
Giờ nghỉ trưa.
“Cạch”. Cửa phòng thư kí tổng giám đốc mở ra, Diệp Ngạo Phong sải bước vào.
“Tuyết Lạc.” Thấy bên trong vẫn không phản ứng, anh lại lên tiếng gọi.
Bực mình, bước tới bàn thư kí, anh thấy mái tóc Hàn Tuyết Lạc xõa ngang vai che đi một phần gương mặt xinh đẹp, mồ hôi chảy ra, đôi mắt đẹp nhắm lại.
Đưa bàn tay thô ráp lên trán Hàn Tuyết Lạc.
Anh có chút giật mình.
Cô ấy bị sốt.
Lại liếc mắt nhìn đống tài liệu dày đã chỉnh sửa, anh lắc đầu một cái.
Nhiệt tình quá cũng không tốt.
Anh đành đưa Hàn Tuyết Lạc tới viện.
Tại bệnh viện.
“Cạch”. Cửa phòng bệnh mở ra, Lãnh Tuấn Duật chạy vào, nhìn chị dâu mình trên giường, lại nhìn Ngạo Phong ngồi ở ghế, anh đi tới hỏi: “Chị dâu sao vậy?”
“Bác sĩ bảo bị sốt, một phần tại stress, mệt mỏi.” Diệp Ngạo Phong nói.
“Tại cậu đấy, chị dâu tôi mới làm việc được mấy ngày, cũng vì cậu mà bây giờ nằm giường bệnh kìa, bà chủ mà biết, thì cậu chết chắc.” Lãnh Tuấn Duật mở miệng trách Ngạo Phong.
Diệp Ngạo Phong nhíu mày: “Tôi sai? Là do cô ấy cố làm việc chứ?”
“Cậu ngậm thìa vàng từ bé thì hiểu cái gì. Chị dâu tôi từ trước tới giờ thảnh thơi an nhàn, đùng một phát phải kết hôn. Rồi mới đi làm đã bị giao bao nhiêu việc. Còn chưa kể những việc riêng mà chị ấy làm nữa.” Lãnh Tuấn Duật mở miệng nói ra.
“...” Diệp Ngạo Phong cũng không phản kháng lại câu gì.
Biết sao, tên này nói cũng có lí mà.
Anh cãi lại bằng cách nào.
Đành chuyển đề tài vậy: “Điều tra việc cô ấy làm ba ngày nay.”
“Cậu...” Lãnh Tuấn Duật thừa biết Ngạo Phong vì không cãi lại được, với cảm nhận được “một ít” việc ác mà mình đối xử với Hàn Tuyết Lạc nên mới thế, nhưng anh vẫn không can tâm.