Tổng Giám Đốc Tàn Bạo

Chương 126: Sinh Nhật Ngọc Anh (I)




Author: KHBN2015

Editor: Bích Ngọc

Ngọc Anh đánh Kỳ Ngôn và Vĩ Thanh đến hai cánh tay cũng mỏi nên ngồi xuống thở hổn hển;

"Hai người đúng là hai tên lưu manh, là bọn xấu xa, em chù cho hai người kiếp này sẽ ế vợ."

"HAHAHAHA"

Đại Phong cười hả hê khi người khác gặp nạn;

"Ngọc Anh, cô nên cầu trời cho Kỳ Ngôn và Vĩ Thanh lúc nào cũng có nhiều bạn gái, cầu cho bọn họ quen cô nào thì bị cô gái đó gạt tiền gạt tình, như vậy mới xứng đáng với hai tên kia."

Mọi người xong đều phá lên cười, Kỳ Ngôn bước đến gần Đại Phong, thừa dịp anh sơ ý mà lấy tay đè lên.

" Trương Đại Phong, miệng cậu đúng là ác độc, cậu có phải người hay không? Cậu bảo Ngọc Anh đánh bọn tớ như vậy rồi, giờ cậu còn ngồi đó xui cô ấy trù bọn tớ, để xem tớ trị tội cái tên máu lạnh cậu."

"Diệp Kỳ Ngôn, cậu đúng là gần mực thì đen, ở đây có bao nhiêu người cậu không chịu học theo, mà lại đi học thói hư tật xấu của Vĩ Thanh. Mặt cậu bị đánh sưng như cái đầu heo, đáng đời."

"Tớ đánh chết cậu."

" Ui da đau quá!"

Thật ra Kỳ Ngôn chỉ nói thôi cũng chưa làm gì Đại Phong cả, nhưng anh lại cố tình kêu lên thật thảm thiết giống như đã bị Kỳ Ngôn đánh rất đau khiến cho Diệu Linh vô cùng thương tâm. Diệu Linh liền chạy đến kéo Kỳ Ngôn đẩy sang một bên, không quên nhéo cho Kỳ Ngôn một cái thật mạnh, tiện thể dẫm thêm một cái lên chân.

" Á....á.....đau đau đau...."

Kỳ Ngôn la thất thanh.

"Ui da đau quá.... Linh Nhi, anh đau quá đi"

Đại Phong thừa cơ hội làm nũng vợ yêu.

"Đại Phong anh đau chỗ nào để em gọi bác sĩ tới nhé."

Diệu Linh luống cuống lên

"Không cần anh chịu được mà."

"Thật là chướng mắt" –

Kỳ Ngôn nhìn là biết cái tên máu lạnh này đang dở trò;

"Trương Đại Phong, sao cậu không đi làm diễn viên điện ảnh đi chứ hả? Thật là uổng phí một tài năng. "

Diệu Linh đứng bật dậy trong lúc Kỳ Ngôn không chú ý, vừa nhéo vừa đá vào chân anh, hành động của cô khiến cho mọi người đều cười.

" Ôi trời, Đại Phong, chờ khi vết thương của cậu lành lại tớ sẽ cho cậu biết tay."

"Kỳ Ngôn, coi bộ cậu và tớ hôm nay ra đường quên xem lịch, cho nên mới đụng phải sư tử Hà đông."

Vĩ Thanh thở dài đến gần Kỳ Ngôn;

"Tớ cũng nghĩ vậy"

Kỳ Ngôn nói chưa dứt lời, thì đã bị Ngọc Anh nhéo lỗ tai của hai người.

" Á.......á......"

"Vĩ Thanh, cái này gọi là cái miệng hại cái thân, cậu hiểu chưa?"

Lần này nguyên cả gối bay thẳng vào người Đại Phong, người ném không ai khác chính là Vĩ Thanh;

"Đại Phong, lần này đến phiên cậu rồi nhé..."

Kỳ Ngôn hả hê khi người khác gặp nạn.

"Diệp Kỳ Ngôn, không biết kiếp trước tớ đã làm gì sai, kiếp này mới quen biết cậu và Vĩ Thanh."

" Đại Phong , câu này tớ nói mới đúng, vừa bị Ngọc Anh đánh xong, lại bị Diệu Linh nhéo, đúng là đời trai của tớ đã bị tên vô lương tâm cậu hại."

Kỳ Ngôn vừa dứt lời đã khiến cho cả phòng ngập tràn tiếng cười. Thật ra anh vốn là một người có cuộc sống khá khép kín và không giao tiếp bên ngoài nhiều. Suốt bao nhiêu năm qua, anh phải sống trong một cuộc sống ràng buộc không có lối thoát hoặc chọn lựa. Anh không thể yêu hoặc lấy người mình yêu, lúc nào cũng phải đặt sự nghiệp gia tộc đi đầu, lúc nào cũng phải tranh quyền đoạt lợi.

Nhưng từ khi anh quen biết bạn bè của Đại Phong thì anh vui vẻ và cởi mở rất nhiều, bọn họ đối với anh rất tốt, bọn họ không hề muốn lợi dụng quyền lực và tiền tài của anh. Anh đang đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên Diệu Linh hét lên.

"Thôi chết...."

" Linh Nhi, có chuyện gì thế?"

"Đại Phong, nhà hàng sắp mang thức ăn tới rồi mà trên bàn vẫn còn dọn dẹp."

Ngọc Anh nghe vậy liền đứng dậy chạy đến bàn ăn bắt đầu dọn dẹp những hộp thức ăn, mọi người thấy vậy cũng đến giúp một tay, đột nhiên Đại Phong lên tiếng:

" Linh Nhi, nhiều hộp thức ăn như vậy, lại không người có ăn bỏ thật là lãng phí."

"Đại Phong, cậu đừng lo cách đây không xa có một bệnh viện bình dân, mỗi ngày tớ và Vĩ Thanh đều mang đến cho những ông bà cụ và sản phụ không có tiền mua đồ tẩmbổ."

"Phải đó, đôi khi bọn tớ còn cho những em bé bị thiếu dinh dưỡng ăn."

Vĩ Thanh tiếp lời Kỳ Ngôn Đại Phong không ngờ hai tên này dụ gái không phải vì lợi ích cho bản thân mà cho người khác. Anh nhìn Hạnh Tuyết và Ngọc Anh.

"Nếu hai cậu có mang đi cho, cũng đừng quên để dành lại một ít cho Ngọc Anh và Hạnh Tuyết."

"Thiếu gia, em và thiếu phu nhân ngày nào cũng ăn mấy thứ canh tẩm bổ này, bây giờ nhìn thấy mấy thứ này bỏ chạy mất dép luôn. Nếu chị Hạnh Tuyết thích thì cứ mang về đi ạ."

"Thôi ,thôi, ngày nào Thái Huy cũng cho người nấu đồ tẩm bổ, em ăn đến sợ luôn."

Diệu Linh mang một hộp canh tẩm bổ đưa cho anh;

"Đại Phong hay là em để lại hộp này cho anh nhé. "

" Linh Nhi, tối nay anh muốn ăn cơm, hộp này để dành cho trợ lý Phan đi, vợ cậu ấy cũng đang mang thai, tý nữa cho cậu ấy mang về."

"Đại Phong, anh mới vừa tỉnh lại đã muốn làm việc sao?"

Diệu Linh cảm thấy ngạc nhiên liền hỏi lại.

"Anh muốn tặng quà sinh nhật cho Ngọc Anh"

Đại Phong nói bên tai Diệu Linh Chưa dứt lời đã nhìn thấy hai nhân viên phục vụ của khách sạn đang mang đồ tới bày ra bàn.

Khi mọi người ngồi xuống Ngọc Anh liền reo to;

" Wow, nhiều thức ăn quá đi, toàn là món em yêu thích nhất...."

"Ngọc Anh, hôm nay Đại Phong muốn bù lại sinh nhật cho cô."

" Cảm ơn thiếu gia, thiếu phu nhân..."

Đại Phong liền lên tiếng;

"Mau ngồi xuống ăn đi kẻo nguội hết đấy."

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện thật vui vẻ, bữa cơm tối tràn ngập tiếng cười. Trong lúc ăn Đại Phong nháy mắt ra hiệu với Diệu Linh và Hạnh Tuyết, để hai người họ đưa Ngọc Anh ra ngoài, anh và những người còn lại sẽ tạo một sinh nhật bất ngờ cho Ngọc Anh. Đại Phong muốn cho cô cảm nhận được sự quan tâm và tình yêu thương của gia đình mà cô hằng mong ước.

Diệu Linh và Hạnh Tuyết hiểu ý của Đại Phong liền lên tiếng;

"Hạnh Tuyết, Ngọc Anh, mình đã ăn no rồi, hai người ngồi ăn tiếp nhé. Tớ mang những thức ăn trong hộp xuống, chú Dương sắp tới rồi."

" Thiếu phu nhân, em cũng ăn no rồi, để em giúp cô."

"Diệu Linh, để tớ giúp cậu và Ngọc Anh."

"Vậy chúng ta cùng đi..."

======================================

Merry Christmas to everyone


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.