Tổng Giám Đốc Tàn Bạo

Chương 9: Sợ hãi!



Đang ngủ, cô  cảm thấy cuống họng khô rát, liền vội lật chăn bước xuống giường, nhìn lướt qua đồng hồ cũng đã 2 giờ sáng, đang đi trên cầu thang bỗng nghe tiếng anh phát ra từ phòng làm việc, do anh không đóng cửa phòng nên âm thanh dễ truyền ra ngoài, cô đưa mắt nhìn về phía anh, anh có  về sao ? Anh đang đứng xoay lưng về phía cô, một tay bỏ vào túi quần , một tay cầm điện thoại và nói với  người bên kia, khuya rồi sao anh vẫn chưa ngủ ? Tại sao bóng dáng của anh lại cô đơn đến vậy ?Bóng dáng anh phản phất một nỗi cô đơn không kém phần lạnh lùng khó tả , cô tính quay người bước đi nhưng những lời  nói của anh làm cô đứng lại:

'' Tôi không cần biết, anh phải tìm ra kẻ đã đốt cháy cha mẹ tôi năm đó, trong vòng 3 tháng, nếu anh không tìm ra thì chắc anh cũng đã biết trước được kết quả ! ''

''......''

'' Câm miệng ! ''

Không biết người kia nói gì mà sau khi nghe anh rất tức giận, liền tắt máy, ném thẳng chiếc điện thoại vào bức tường, âm thanh chiếc điện thoại vỡ nát làm cho cô giật mình, nghe tiếng động phát ra từ ngoài cửa, anh liền từ từ quay đầu lại nhìn, đôi mắt đỏ kè cùng cả khuôn mặt nổi gân xanh làm cô sợ hãi, toan người tính trở về phòng nhưng anh đã lên tiếng:

'' Đứng lại''

Cô nghe anh nói, cả thân người bất giác run lên, không dám xoay người lại, bộ dạng này của anh cô chưa thấy bao giờ, trong mắt cô, anh vẫn luôn là người rất dễ kiềm chế, khó hiểu ! Vậy tại sao anh lại như vậy? Cái gì mà kẻ đã giết chết cha mẹ tôi năm đó ? Không phải cha mẹ anh vẫn còn ở đây  với anh sao ? 

'' Quay lại đây !''

Một lần nữa giọng nói đó phát ra mang theo hàn khí thổi qua người cô, cô run rẩy  xoay người đi lại gần anh, rất nhanh cô đã đến chỗ anh đứng, cơ thể do sợ hãi mà run lên nhè nhẹ .

'' Cô cố tình nghe lén ? Gan cô to nhỉ ?''

Anh nhanh tay đưa lên nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô, tăng thêm lực khiến cô có cảm giác như anh muốn bóp nát cằm mình nhưng do quá sợ nên một tiếng cô cũng không phát ra ngoài , bây giờ khuôn mặt anh rất đáng sợ, cô rất sợ anh!

'' Cô đã nghe được gì ? Hả ?''

Anh mất khống chế hét lên, bàn tay càng tăng thêm lực:

'' Ưm...anh...buôn...g tôi..ra''- Cô khó khăn lên tiếng

Đột nhiên anh không nói lời nào liền đẩy ngã cô về phía sau, cố tình đẩy thật mạnh cô vào chiếc bàn đằng sau, sự va chạm rất mạnh khiến cô lẽ ''A'' lên một tiếng, đau đớn  khiến cô muốn chảy nước mắt ,cơn đau ê ẩm từ chiếc lưng truyền đến làm cả khuôn mặt cô nhăn lại , anh tiếp tục không buông tha cho cô, đưa tay ra bóp lấy chiếc cổ cô, nghiến răng nói:

'' Tôi hỏi, cô đã nghe được những gì, cô bị câm sao?'' 

'' Tôi...chưa....'' 

Cô nói đứt quãng, do lực anh quá lớn khiến cô thở cũng thấy khó khăn, hai tay ra sức kéo tay anh ra nhưng vô dụng, cô chỉ biết '' ư..ư'' trong cổ họng mà chẳng phát ra được câu nào, cuối cùng anh cũng buông tha cho chiếc cổ của cô, cô nhanh chóng hít lấy không khí, cô sắp chết ngạt rồi !

'' Cô mau cút khỏi đây cho tôi!''

Anh lại một lần nữa phun ra những lời lạnh lùng, cảm giác nó đã bớt sự tức giận đi nhưng sự băng giá của nó thì không hề giảm mà còn tăng lên gấp đôi, bàn tay chỉ thẳng vào mặt cô sau đó quay sang hướng cửa, cảm giác nhục nhã khiến cô không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt anh, đứng đó làm gì để anh nói là kẻ nghe lén, tự chuốc khổ vào thân ? Anh rất ghét cô sao? Cô đã làm gì anh chứ  ? Một giây cô cũng không muốn ở lại căn phòng này, muốn  đứng lên nhưng  chỉ vừa cử động một tí là cơn đau đã ùa đến khiến cô nhăn mày  nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng dậy, không nhìn anh một lần mà bước thẳng ra ngoài ! 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.