Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Chương 110: Có người vì mình che gió che mưa



"Cậu chắc chứ?" Mộ Thiệu Đàm quan sát anh thật kỹ.

"Không còn chuyện gì thì cậu có thể đi ra ngoài, tôi còn rất nhiều việc phải làm." Thi Nam Sênh lên tiếng đuổi người.

Mộ Thiệu Đàm nhún nhún vai, không nói thêm gì nữa, kéo cửa phòng làm việc xoay người bước ra ngoài.

Cửa phòng vừa khép lại....Thì nghe được từ sau cánh cửa vang lên hàng loạt tiếng ‘rầm rầm rầm’.

Trong phút chốc, tất cả mọi người bên ngoài cửa đều im như thóc.

Mộ Thiệu Đàm thầm nhủ may mắn vì những tài liệu kia không phải ném lên người mình, nghĩ lại mà phát sợ vỗ vỗ ngực, "Trợ lý Trần, mau tìm thư ký vào trong đó thu dọn đi."

"Chuyện này....Sợ là sẽ không ai dám đi đâu!" Trần Lâm quét một vòng phòng thư ký, quả nhiên....Tất cả mọi người đều cúi gằm đầu, làm như ai nấy đều đang rất bận rộn.

Môi trường làm việc như vậy, thật là quá đáng sợ!

.... ***....

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng một cái đã qua một tháng.

Có lẽ vì ngày nào cũng tham gia quá nhiều hoạt động, nên thời gian trôi qua rất nhanh.

Lúc này Thiên Tình đang đi một mình trên đường phố ở Seoul, rất nhiều người đang đi lại tấp nập trên đường lớn.

Quán xá chung quanh đèn đuốc sáng trưng, đủ màu đủ sắc, giống như vô số viên thủy tinh lộng lẫy được sâu thành một chuỗi.

Thiên Tình dùng điện thoại công cộng gọi về cho người nhà. Sau khi gọi điện thoại xong, liền sang tiệm thuốc bên cạnh dùng tiếng Hàn không thạo mua bông băng và thuốc bôi ngoài da, rồi tìm một cái bệ vườn hoa ngồi xuống.

Gió ban đêm lạnh thấu xương, đèn đường phía trên đầu rọi xuống kéo dài bóng dáng lẻ loi của cô, nhìn có vẻ tiêu điều quạnh quẽ.

Kéo ống quần lên, thấy vết thương trên đầu gối đã bị trầy xước rướm máu, cô hít sâu một hơi thử chạm vào nó, đau đến há miệng hít hà, vội vàng bỏ tay ra.

"Cảnh Thiên Tình, phải dũng cảm lên!" Cô cố gắng cười động viên mình.

"Không được khóc, dù có khóc thì ở đây cũng không có ai thương xót mày đâu." Cô cố cười cho thật tươi, ánh mắt sáng lấp lánh.

Lấy tăm bông chấm vào thuốc cẩn thận thoa lên vết thương. Vừa thoa vừa chu môi thổi thổi vết thương để làm dịu bớt cảm giác đau rát.

Khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều được chia ra trong các khóa học khác nhau. Từ tám giờ sáng kéo dài đến bảy giờ tối. Sau bảy giờ, Thiên Tình lại đến tiệm thức ăn nhanh làm thêm đến mười hai giờ khuya.

Bận rộn cả ngày, lúc xế chiều học vũ đạo đầu gối bị thương mà cũng không có cảm giác, giờ được rảnh rang mới bắt đầu cảm thấy đau.

Như vậy cũng rất tốt. Ít ra cũng không làm ảnh hưởng đến công việc của cô. Thoa thuốc xong, cô cầm theo bọc thuốc đứng dậy.

Thời tiết lạnh thật, cô đã mặc áo khoác mà vẫn cảm thấy rất lạnh. Rụt người lại, hai tay để trên môi không ngừng hà hơi. Chung quanh qua lại không ít những đôi tình nhân trẻ yêu nhau, cười đùa ầm ĩ, có một số thì lặng lẽ ngồi cạnh nhau rù rì tâm sự.

Cô gái nũng nịu kéo cánh tay của chàng trai, chàng trai thương yêu ôm cô gái vào trong áo khoác mặc trên người. Bọn họ nói chuyện, tuy Thiên Tình nghe không hiểu lắm, nhưng có thể cảm nhận được sự che chở và hạnh phúc qua cử chỉ đó....

Đáy lòng nổi lên sự hâm mộ khó có thể nói nên lời....

Trong sinh mệnh của mình, có thể cũng gặp được một người đàn ông yêu thương cô sâu sắc, và cam tâm tình nguyện chắn gió che lạnh cho cô không? Trong đầu bất chợt hiện ra một bóng dáng cao lớn.

Cô sững sờ, cười khổ vỗ vỗ đầu, "Cảnh Thiên Tình, mày lại suy nghĩ lung tung gì vậy chứ?" Sao lại nghĩ đến Thi Nam Sênh? Có cần phải ngây thơ thế không?

Anh sẽ không....Chỉ có anh là sẽ không bao giờ trở thành người đàn ông vì mình che gió che mưa ấy được....

Chẳng phải mình đã sớm nhận ra điều đó sao?

….***….

Trong nước.

Tại một buổi lễ trao giải long trọng.

Mỗi năm một lần, đây là lễ trao giải lớn nhất trong nước.

Bạch Thiên Thiên đang ở trong phòng nghỉ trang điểm lại, từ màn hình led ở trong phòng, thấy từng minh tinh lần lượt đoạt được các giải thưởng lớn nhỏ khác nhau.

Lăng Phong đang cầm máy tính bảng trong tay xem video clip được gởi tới từ Seoul - Hàn Quốc.

"Lăng Phong, tối nay em lọt vào top mấy giải thưởng?" Bạch Thiên Thiên ngẩng mặt cho thợ trang điểm tô tô vẽ vẽ, hờ hững hỏi Lăng Phong đang đứng bên cạnh.

Lăng Phong chỉ hơi ngẩng đầu liếc nhìn màn hình ti vi rồi lại cúi đầu xuống, "Quên rồi, nhưng có mấy cũng vậy thôi. Ảnh hậu nhất định thuộc về em là được rồi."

Lời nói của Lăng Phong khiến Bạch Thiên Thiên rất hài lòng. Cô ta hất hất tóc cười thật tươi. Liếc mắt sang thấy anh ta vẫn đang tập trung xem gì đó, không kiềm được hỏi: "Anh xem gì vậy?"

"Tài liệu của người mới."

Người mới?

Bạch Thiên Thiên chợt nhíu mày, "Thế nào, phát hiện ra ảnh hậu kế tiếp rồi sao?"

Lăng Phong nghiền ngẫm liếc nhìn cô ta nói, "Em cảm thấy, nếu để Cảnh Thiên Tình trở thành ảnh hậu kế tiếp thì sẽ ra sao?"

"Cảnh Thiên Tình?" Mặt Bạch Thiên Thiên liền biến sắc, gạt cây bút trong tay thợ trang điểm ra, nghiêng mặt sang nhìn Lăng Phong, "Lăng Phong, anh cố ý đúng không?"

“Anh từng nói, cô ấy là một người mới rất có tiềm năng." Lăng Phong đưa máy tính bảng trong tay qua cho Bạch Thiên Thiên.

Bạch Thiên Thiên cầm lấy rồi nhìn lướt qua.

Trên màn hình đang truyền tải một đoạn video clip, không phải ai khác mà chính là Cảnh Thiên Tình đang biểu diễn. Đó là một đoạn trong bộ phim truyền hình mang tên ‘Lụy Tình’. Chỉ mấy phút ngắn ngủi ấy thôi, Bạch Thiên Thiên phải thầm công nhận rằng, Cảnh Thiên Tình là một tiềm năng đầy hứa hẹn. Trên mặt thể hiện được sự buồn bã u sầu đa cảm, rất có sức thu hút. Có lẽ bởi vì gương mặt ngây thơ xinh xắn kia, chỉ nhíu nhẹ chân mày một cái cũng thể hiện được nét điềm đạm đáng yêu, khiến người xem cảm thấy đau lòng thay. Dây tơ lòng cũng bị kéo căng theo mỗi diễn biến của cô ta. Ngay cả một diễn viên chuyên nghiệp như cô khi xem cảnh này, không thán phục cũng không được. Đối với một lính mới mà nói, cô ta tuyệt đối có thể được coi như là một nhân tài.

"Anh nhìn trúng không phải vì sự đột phá này của cô ấy, mà chính là trái tim trong sáng nguyên vẹn của cô ấy." Lăng Phong thuận tay cầm cốc nước bên cạnh lên hớp một hớp, liếc nhìn Bạch Thiên Thiên, "Bây giờ rất hiếm có cô gái nào có thể chịu đựng được cực khổ và vất vả, lại đơn thuần mà không ham mê công danh lợi lộc như thế. Ở trên người cô ấy, anh có thể nhìn thấy được hình bóng của em ngày xưa."

Bạch Thiên Thiên che giấu sự dao dộng nơi đáy mắt, từ chối cho ý kiến bĩu bĩu môi. Trả lại máy tính nói, "Đó là bởi vì cô ta vẫn chưa chính thức hòa nhập vào thế giới này thôi. Đợi đến lúc vào được rồi, em không tin cô ta vẫn giữ được trái tim kia nguyện vẹn như ban đầu."

Lăng Phong nhún nhún vai, "Đợi đến khi cô ấy nổi tiếng rồi, có giữ được trái tim nguyện vẹn như ban đầu hay không anh cũng không bận tâm. Anh chỉ để ý chuyện cô ấy có thể kiếm ra tiền nhiều hay không mà thôi."

Bạch Thiên Thiên xoay người lại, bảo thợ trang điểm tiếp tục trang điểm cho cô, “Anh định mời cô ta về để sau này cạnh tranh với em ư?”

"Chị em cùng một mái nhà, cạnh tranh là điều khó tránh khỏi." Lăng Phong có sao nói vậy.

Đáy mắt thoáng qua tia sắc bén, "Hai người mà cùng lên sân khấu, nhất định sẽ rất đặc sắc. Anh nghĩ, không chỉ riêng anh mà đông đảo người xem cùng nhà tài trợ hẳn cũng đang rất mong đợi ngày đó."

Suy cho cùng thì cả hai vẫn chưa công khai là tình địch của nhau. Vở tuồng hay này hẳn mọi người đã đợi rất lâu rồi.

Bạch Thiên Thiên khoanh tay trước ngực, "Anh tốt nhất đừng nên quá lạc quan! Muốn cạnh tranh với em, còn phải xem cô ta có thực lực đó không đã!"

... ... ...

Tiết cuối của lớp diễn xuất cuối cùng cũng xong, Thiên Tình mệt lả oằn oại như cọng bún thiêu.

Cô rút khăn tay lau đi nước mắt chưa kịp xử lý.... Mới vừa rồi thầy yêu cầu diễn xuất một đoạn ngắn khóc lóc đau khổ, bạn học cùng lớp diễn mãi mà không nặn ra được giọt nước mắt nào, tới cô thì lại khóc mãi không ngừng được.

Chỉ có cô biết...bản thân không phải khóc vì tình tiết trong tác phẩm đó yêu cầu, mà là vì...cô muốn mượn đoạn diễn này để trút đi những cảm xúc đè nén và áp lực ở trong lòng. Tại một đất nước xa lạ này, bao đau khổ vất vả phải chịu đã vượt xa sự tưởng tượng của cô, nhưng không có một ai để cô chia sẻ tâm sự.

"Thiên tình, hôm nay mấy thầy Hàn Quốc đều khen ngợi cô hết lời." Người phiên dịch công ty mời tới sau khi thu dọn này nọ xong liền đi ra khỏi phòng nghỉ, nhìn thấy Thiên Tình thì cười giơ lên ngón cái.

"Cảm ơn." Thiên tình lập tức đứng dậy, hơi khom người chào đối phương.

"Cô còn chưa đi sao? Có phải mệt quá không?" Đối phương thấy sắc mặt cô không tốt, vì vậy lo lắng hỏi thăm.

"Không phải ạ." Thiên tình lắc đầu, không muốn để người ngoài nhận ra sự nhếch nhác của mình, "Chỉ ngồi một lát, sẽ đi ngay ạ."

"Cũng được. Nếu cô về sau cùng thì nhớ tắt đèn nhé. Bên ngoài rất lạnh, mặc thêm áo ấm vào." Đối phương ân ần dặn dò.

Cô gật đầu, "Cảm ơn."

... ... ... ... ...

Mọi người ai cũng lần lượt ra về hết, trong phòng diễn im ắng đến lạ thường. Bầu không khí càng như vậy thì nỗi buồn thương nơi đáy lòng cô càng lan rộng hơn.

Thiên tình không muốn ở lại để tạo cơ hội khiến cho mình hối hận, hơn nữa đã sắp đến giờ đi làm rồi, vội vàng thu dọn đồ đạc, sau khi mặc áo khoác, tắt đèn xong xuôi rồi mới rời đi.

Khi ra đến cổng thì nhìn thấy có một bóng người đứng ở lối ra vào. Người nọ đứng đưa lưng về phía này, cho nên Thiên Tình không thấy rõ mặt của người đó. Người đó mặc đồ rất dầy, đứng trong gió rét còn đang giậm chân liên tục hà hơi. Tuyết từ trên không trung rơi xuống vai anh ta.

Thiên Tình không muốn để ý đến người lạ. Sở dĩ nhìn bóng lưng anh ta lâu hơn chút là vì chung quanh có không ít nữ sinh mỗi khi đi ngang qua anh ta đều ngoái lại nhìn với đôi mắt phát sáng. Thậm chí, còn có người trực tiếp thốt lên 'Ôi đẹp trai quá'. Câu tiếng Hàn đơn giản đó cô nghe có thể hiểu được. Thiên Tình không nhìn nữa, cũng không dừng lại mà đi thẳng xuống lề đường, tính ngồi xe buýt đến nơi mình muốn đến.

"Thiên Tình!"

Một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên ở phía sau. Cô khựng lại, còn tưởng mình nghe nhầm.

"Hì! Cảnh Thiên Tình!"

Không phải nghe nhầm, mà thật sự rõ ràng có người đang gọi tên mình. Tại một đất nước xa lạ, trên con đường cũng xa lạ. Nhưng giọng nói ấy lại rất đỗi quen thuộc. Quay đầu lại, nhìn thấy bóng người ban nãy đang tươi cười hớn hở vẫy vẫy tay với mình.

Khuôn mặt tươi cười xán lạn đến chói mắt kia, đã xuất hiện ở trước mặt cô, "Trầm Âm!" Cô mừng rỡ reo lên.

"Đã lâu không gặp!" Mộ Trầm Âm để chiếc túi xách lớn sang một bên, chào hỏi cô, hành vi cử chỉ của anh đều vô cùng tự nhiên thoải mái. Khiến cho mấy cô nàng nữ sinh gần đó hò hét chói tai.

Cô vừa cười vừa bước tới chỗ anh.

"Có muốn ôm một cái không nào?" Mộ Trầm Âm cố ý đùa với cô.

Không ngờ Thiên Tình lại giang rộng hai cánh tay ôm chằm lấy anh, "Anh thật sự đến đây hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.