Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Chương 36: Quyến rũ đêm khuya



Cửa vừa mở, một cơ thể mềm mại lao vào lòng, tiếng cười duyên thanh thúy vang lên, "Surprise!"

Trái ngược với niềm vui sướng hạnh phúc của cô, Thi Nam Sênh chẳng được mặn mà cho lắm. Thậm chí không có chút dáng vẻ ngạc nhiên mừng rỡ nào, ngược lại trong mắt còn có sự thiếu kiên nhẫn.

Cánh tay của anh từ từ nâng cao đặt lên cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của cô. Sau đó, nhẹ nhàng đẩy cô ra hỏi: "Sao em lại tới đây?"

"Nghe Trần Lâm nói anh đang ở đây, vì em muốn cho anh niềm vui bất ngờ, cho nên vừa hoàn thành xong buổi chụp ảnh, em lập tức bay sang đây."

"Trễ vậy rồi còn ngồi máy bay thời gian dài như vậy, em không mệt sao?" Thi Nam Sênh buông cô ra. Không biết tại sao, nếu đổi lại là trước kia, cô đặt hết tâm tư với mình như thế, anh nhất định sẽ cảm động vô cùng.

Nhưng hiện tại....Anh hoàn toàn không thể gợi lên chút vui mừng nào.

"Dĩ nhiên không mệt. Chỉ cần có thể được gặp anh, thì bao nhiêu mệt nhọc cũng đều tan biến hết." Như không nhận ra sự lạnh nhạt thờ ơ của anh, hai tay Bạch Thiên Thiên tiếp tục vòng lên cổ anh, "A Sênh, em đến thăm anh mà anh không vui sao?"

Thi Nam Sênh không gỡ cánh ta cô ra nữa, chỉ nặng nề hỏi, "Đã đặt phòng chưa? Nếu chưa anh dẫn em xuống lễ tân đặt phòng."

"Đặt phòng khác?" Bạch Thiên Thiên ra vẻ rất kinh ngạc, sau đó lại lủi vào lòng Thi Nam Sênh. Nở nụ cười thật duyên dáng, bàn tay mềm mại như không xương mang tính chất mời gọi vẽ vòng tròn quanh quẩn trên lồng ngực rắn chắc, "Chiếc giường lớn như vậy, thêm một người nữa cũng không đến nỗi chật lắm, phải không anh?"

"Thiên Thiên, đừng làm rộn." Anh gỡ bàn ta đang làm loạn của cô, “Anh đưa em đi xuống, thời gian không còn sớm nữa."

"Đừng mà, A Sênh." Bạch Thiên Thiên ôm eo anh, không muốn cho anh bước chân ra khỏi cánh cửa này. Đôi môi đỏ mọng hấp dẫn mời gọi, mập mờ dán sát vào mang tai anh, "Chúng ta sắp sửa kết hôn rồi, dù cho có ngủ cùng với nhau cũng đâu có làm sao. Anh thật ngốc, chẵng lẽ đã qua bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn còn ngây thơ như vậy đó hả?"

Hơi thở của cô cứ lượn lờ bên tai. Mang theo hương nước hoa thoang thoảng nữ tĩnh vô cùng quyến rũ.

Không ít đàn ông đều sẽ không cưỡng lại bởi sự mê hoặc đó. Nhưng xui khiến cho Thi Nam Sênh không phải là một trong số những người đàn ông đó.

Đối mặt với người con gái mình đã từng hoang phí cả tuổi thanh xuân để chung tình nhớ mãi không quên, thế nhưng bây giờ anh lại chẳng mảy may có chút cảm xúc nào, cho dù làm qua loa cho có cũng không muốn làm.

Chẳng lẽ....Mình thật sự bị yêu tinh kia làm cho mê muội rồi?

Nghĩ tới khả năng này, toàn thân anh liền chấn động. Sao có thể chứ? Cô ta đã phản bội mình, đã qua đêm với đàn ông khác, mình cần gì nhớ nhung lưu luyến cô ta làm gì?

Cô chẳng qua chỉ là món đồ mình mua về chơi, bây giờ đã chơi chán, nên cứ vứt bỏ thẳng tay, không phải sao?

Còn về việc có chút hoài niệm gì đó với cô, đơn giản đó chỉ có thể coi như niềm vui mà thôi!

Nghĩ vậy, anh chợt bần thần trong giây lát, buông mắt khóa chặt Bạch Thiên Thiên vào lòng, trong mắt xẹt qua tia sáng tối tăm, khiến cho đôi mắt đen càng thêm sâu lắng.

Lòng đã hạ quyết tâm, cánh tay dài lập tức vươn ra thắt chặt vòng eo thon thả của Bạch Thiên Thiên. Cô vui sướng khẽ hô nhỏ một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, cằm dưới đã bị anh đột nhiên nâng lên, ngay sau đó....

Nụ hôn của anh đã đáp lên môi cô, hung hăng giày xéo.

Sau khi ngỡ ngàng vì bất ngờ là niềm vui vỡ òa…..

Sự tấn công điên cuồng cùng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh, gần như đã ngay tức khắc thắp lên ngọn lửa nhiệt tình trong cô.

Thân thể run rẩy vì rung động, cô bấu víu cánh tay anh, cái miệng nhỏ xinh nôn nóng hé mở, nghênh đón sự xâm nhập của anh.

Thi Nam Sênh buộc mình phải tập trung tinh thần cho nụ hôn này, thế nhưng....

Môi cô mang theo mùi hương cỏ thơm từ son nước, chứ không ngọt ngào thanh mát như cô gái kia…Ngọt thanh đạm mạc như dòng suối, nhưng vị ngọt ấy có thể thấm tận cõi lòng....

Hơi thở của cô phảng phất ra chỉ đều là mùi nước hoa, chứ không thơm mát hương vị sữa tắm như cô gái kia, khiến cho ai đã từng thưởng thức qua thì sẽ nhớ mãi khó mà quên được. Thậm chí, đã thưởng thức một lần thì sẽ muốn thêm lần nữa và lần nữa...

Cơ thể cô tựa hẳn vào lòng anh, càng lúc càng mềm mại, như vũng nước tan chảy ra mặt đất, nhưng cũng không bằng phản ứng lúng túng ngây ngô của cơ thể ai kia, khiến anh gần như không thể nào kiếm chế nổi bản thân....

.... ....

Bạch Thiên Thiên đang chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào ngây ngất, bỗng nhiên bị Thi Nam Sênh bất ngờ đẩy ra.

Cô bị đẩy mạnh phải lui về phía sau một bước, ngỡ ngàng chỉ biết trố mắt nhìn anh.

Vẻ mặt thất bại cùng đôi mắt âm trầm kia của anh khiến người ta kinh hãi.

Chết tiệt! Vốn định chứng minh dù cho không có cô gái kia, đối với anh mà nói cũng chẳng hề gì. Nhưng thật không ngờ, mặc dù bản thân đang ôm, đang hôn chính là Bạch Thiên Thiên, vậy mà cái bóng dáng kia cứ quanh quẩn mãi trong đầu. Thậm chí, càng cố xua thì càng rõ mồn một!

Điều này khiến anh như muốn phát điên.

Rốt cuộc mình đã trúng tà gì đây?

"A Sênh, anh sao vậy?" Bạch Thiên Thiên thử thăm dò muốn đến gần anh.

Lúc này anh mới hoàn hồn, nhận ra sự thất thường của mình, anh điều chỉnh lại cảm xúc mới thản nhiên mở miệng: "Không có gì, hôm nay bận bịu cả ngày nên thấy hơi mệt."

Tuy Bạch Thiên Thiên không nói câu nào, nhưng trong lòng đã quá rõ ràng.

Vào giờ phút này, trong lòng anh rõ là đang tưởng nhớ đến người phụ nữ khác!

Kể từ ngày anh đứng trước mặt Thiên Tình và đồng ý với bà Thi chịu kết hôn với cô, tuy nhiên, từ đó tới nay anh hoàn toàn không có biểu hiện ân cần vui sướng của một người chồng sắp cưới nên có.

Dù cho cô bận đến đêm khuya, chụp ảnh đến mấy ngày không về nhà, anh cũng chưa bao giờ chủ động gọi cho cô một cú điện thoại nào. Đừng nói là hỏi han ân cần, dù là hỏi cho có cũng chưa bao giờ có!

Trong lòng anh, đã có người khác.

Sự quan tâm và lo lắng của anh, thậm chí có khả năng chi phối tâm trạng của anh, hầu như chỉ có cô gái kia, chứ không phải là cô nữa....

Thử hỏi như vậy bảo cô làm sao cam tâm?

Vì vậy cho nên mới có buổi gặp gỡ bất ngờ tối nay. Cô những tưởng mình đã chủ động đến tận đây rồi, ít nhiều gì anh cũng sẽ siêu lòng, vậy mà....

Không ngờ, so với Liễu Hạ Huệ anh còn Liễu Hạ Huệ hơn! (câu này méc cười gê :D)

Chuyện này ôi thật châm chọc biết bao, phải biết là, không đến bốn ngày nữa thì cả hai đã cử hành lễ cưới!

"Tối nay, em hãy ngủ lại ở đây đi!" Anh đột nhiên mở miệng nói như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.