Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 43: Thân ái, chờ lâu không



Vẻ mặt người phụ nữ lấy lòng, nhưng bên trong hai tròng mắt người đàn ông hiện vẻ khinh thường cùng thần sắc chán ghét, hắn thậm chí không xoay tầm mắt liếc người phụ nữ một cái.

Vũ Vi không khỏi cười, cái người đàn ông lạnh lùng này không phải là Mạc Tử Hiên thì còn có thể là ai?

Người phụ nữ kia lắc lắc vòng eo mảnh khảnh ngồi đối diện người đàn ông anh tuấn, trên mặt treo một nụ cười quyến rũ, hơn nữa đem ngực mình đưa tới mặt bàn, người đàn ông đối diện có thể nhìn đến ngực như ẩn như hiện, một bàn tay cô ta nâng má, khóe miệng treo một nụ cười thản nhiên nhìn người đàn ông đối diện, ái muội cực kỳ, âm thanh làm nũng, " Có thể mời tôi một ly rượu không?"

Mạc Tử Hiên chán ghét trừng mắt người phụ nữ đối diện một cái, muốn mở miệng cự tuyệt người phụ nữ này, nhưng đây là nơi đông người đối phương lại là thiên kim tiểu thư, cự tuyệt như vậy mà nói thật làm mất mặt đối phương.

Hắn nâng ly rượu đỏ thẳng uống một ngụm, động tác vô thanh cự tuyệt người phụ nữ.(Vô thanh :không tiếng)

Hắn cho rằng người phụ nữ sẽ hiểu mà rời đi, nhưng không có nghĩ đến người phụ nữ này lại vươn tay cướp đi ly rượu trong tay hắn, tự mình rót một ly rượu, ngửa đầu một ngụm uống hết, sau đó đem ly rượu đưa tới trước người Mạc Tử Hiên ôn nhu nói, "Có thể cho tôi một ly rượu nữa không?"

Mạc Tử Hiên lạnh lùng trừng mắt nhìn người phụ nữ một cái, vừa muốn rời đi chợt phía đối diện hắn truyền đến một âm thanh dễ nghe của cô gái, "Thân ái, chờ lâu không?"

Trong lòng Mạc Tử Hiên phẫn nộ không thôi, hôm nay là ngày gì vậy? Cư nhiên lại gặp được hai con ruồi bọ, tính nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn , trong giây lát hắn ngẩng đầu nhìn đối phương, muốn mắng đối phương. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo đối phương, hắn hơi ngẩn ra. . . .

Đồng Vũ Vi nhìn thấy vẻ mặt Mạc Tử Hiên không kiên nhẫn được nữa cùng thần sắc chán ghét, cô nhịn không được cười lên một tiếng, không thể tưởng được một người lạnh lùng dứt khoác như Mạc Tử Hiên cũng có khi sẽ gặp chuyện không thể giải quyết được.

Vốn cô không nghĩ đến sẽ giúp Mạc Tử Hiên, nhưng nhớ tới trước kia Mạc Tử Hiên đã từng giúp cô thì cô thay đổi chủ ý, cô không thích thiếu ân tình người khác, lại càng không thích thiếu ân tình người lạ, vừa vặn mượn cơ hội này trả lại ân tình cho Mạc Tử Hiên.

Cô nhìn người phụ nữ đưa lưng về phía mình một cái, khóe môi phấn hồng hướng về phía trước nhếch lên, một đôi con ngươi đẹp quét xuống tinh quang chớp lóe rồi biến mất.

Cô nhẹ giọng đối với Trác Nhất Phi nói, " Mình gặp được một bằng hữu ,mình đi chào hỏi một chút." Nói xong cô đi đến trước bàn Mạc Tử Hiên.

Cô đi vài bước đến bên cạnh người phụ nữ gợi cảm ngồi xuống, nhìn Mạc Tử Hiên, một bàn tay cô chống cằm, một đôi con ngươi giống như ngôi sao một loại sáng ngời vẻ mặt mặt ái mộ, ôn nhu đối diện khuôn mặt lãnh nghiêm của Mạc Tử Hiên nói, "Thân ái, chờ lâu không?"

Một người phụ nữ hắn còn chưa giải quyết xong, lại tới một người phụ nữ nữa, trong lúc đó lửa giận trong lòng Mạc Tử Hiên đột nhiên thăng đến điểm cao nhất, đột nhiên hắn ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Đồng Vũ Vi hướng tới hắn nháy mắt, khoảng khắc kia, hắn giật mình. Đồng thời cũng hiểu, lúc này Đồng Vũ Vi giúp hắn giải quyết người phụ nữ đối diện người làm hắn cảm thấy phiền chán.

Trong đôi mắt hắn quét xuống thần sắc kinh thường chớp lóe rồi biến mất, Đồng Vũ Vi thật rất biết lợi dụng cơ hội kiếm tiền nên trong lòng hắn có chút chán ghét Vũ Vi.

Nhưng là đối mặt với Đồng Vũ Vi so với đối mặt cái hoa si nữ này tốt hơn một chút.

Mạc Tử Hiên giả bộ vẻ mặt ôn nhu nhìn Vũ Vi, "Em cũng biết anh đợi đã lâu ah?" Nói lời trách cứ, nhưng người ngoài nghe vào trong lỗ tai như là sủng nịch.

"Em xin lỗi mà." Vũ Vi làm nũng đối với Mạc Tử Hiên nói.

Trong lòng Mạc Tử Hiên áp trụ vẻ không vui, vươn ngón tay mảnh khảnh ra sủng nịch điểm điểm cái mũi nhỏ của Vũ Vi, "Lần này anh tha thứ, nhưng không có lần sau đâu nha."

Nghe được Mạc Tử Hiên nói những buồn nôn đó, Vũ Vi nhịn không được ngầm trợn trừng mắt, làm gì mà có lần sau a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.