Tổng Giám Đốc , Tôi Sai Rồi !

Chương 14: Bồi Thường Tổn Thất



Không, không phải là khóc, chẳng qua vành mắt có hơi hồng hồng, nhưng vẫn có chút làm anh ngạc nhiên, có chút làm anh...... Lo lắng.

Vành mắt cô hồng hồng, nước mắt ở bên trong nổi lên, chỉ cần dùng lực chớp mắt một cái, nước mắt sẽ lăn xuống, nhưng cô cố nén không khóc, cánh môi cắn chặt, đến nỗi môi trắng bệch cũng không buông ra chút nào, quật cường làm tim anh đập nhanh.

Đường Húc Nghiêu dừng một chút, bỏ qua cái cảm giác kì lạ trong tim kia, nâng lên chiêu bài mỉm cười, “Hạ Hải Dụ, cô là vì không kiếm được tiền mới đau lòng sao? Cô đến mức này sao, cái đó bán bao nhiêu tiền, cô có bán đến trời sáng cũng không được 100 đồng đi? Vì cái này mà khóc cũng quá khoa trương rồi! Được rồi, tôi cho cô 500 đồng, coi như bồi thường tổn thất cho cô!”

Vừa nói, anh tự mình từ trong ví da móc ra tờ năm trăm đồng giá trị lớn, cô cũng không nhận.

Vẫn không có động tĩnh gì, nét mặt Đường Húc Nghiêu có chút lúng túng, chưa từng có ai nhắm mắt làm ngơ với anh như thế!

Tiện tay lại rút ra một chục tiền mặt, anh đếm cũng không thèm, cùng với tờ tiền lúc nãy đưa tới, “Như vậy đủ chưa?”

Hạ Hải Dụ vẫn không có phản ứng, chỉ lặng lẽ nhìn anh, không nhìn ra biểu cảm.

Đường Húc Nghiêu nhíu mày, sống 23 năm anh còn chưa bao giờ bực mình như thế!

Nhưng anh là Đường thiếu gia cao cao tại thượng, ai dám không nhìn anh như vậy, tất cả mọi người phải theo ý của mình, anh chưa từng an ủi qua người nào, chưa từng thương hại qua người nào, nhất là đối với phụ nữ!

Tất cả phụ nữ bên người đều hướng về anh mà cười, cố gắng đón ý nói hùa, lấy lòng mình, chỉ có người trước mắt này là ngoại lệ, mỗi lần thấy anh đều một dạng như gặp phải kẻ thù, hiện tại lại càng mắng cũng không mắng mình!

Lý trí nói cho anh không nên tự làm mất mặt mình, cũng bỏ cô lại đi bộ, nhưng là...... Nhưng là anh thậm chí có phần không làm được!

Cả người buồn bực, Đường Húc Nghiêu có chút bực bội, đối với thói quen muốn gì có đó làm anh tuyệt đối không chịu được người khác không để ý, nhấc tay lên, anh đem tiền đưa cho cô, “Cầm!”

“Tôi không muốn!” Rốt cục, Hạ Hải Dụ có phản ứng, nhưng là dứt khoát cự tuyệt.

Đường Húc Nghiêu nhíu mày, kiên nhẫn rốt cục dùng hết rồi, “Cô gái, cô thanh cao cái gì, cầm loại đồ vật này bán trên đường, muốn tôi đưa bao nhiêu?! Cô không phải muốn kiếm tiền sao?!”

Lời khó nghe vào tai, Hạ Hải Dụ lửa giận trong lòng hừng hực thiêu đốt, hướng về phía Đường Húc Nghiêu chính là một trận kêu la đổ ập xuống, “Đúng! Tôi muốn kiếm tiền, nhưng tôi muốn dựa vào chính mình kiếm tiền! Tôi dốc sức tìm cách thế nào, đều so với loại heo ngồi không như anh quần áo tới đưa tay cơm tới há mồm mạnh gấp trăm lần! Tôi làm phiền anh cái gì, sao anh lại mang phiền phức đến chỗ tôi?!”

Đường Húc Nghiêu ngẩn ra, thấy cô khôi phục bộ dáng mạnh mẽ khí phách hiên ngang, khóe miệng khẽ giơ lên, nhưng nụ cười lại bỗng nhiên thu vào, đáy mắt lập tức bắn ra tia nguy hiểm, “Làm phiền tôi chuyện gì?! Cô không biết nhân viên Đường Thịnh không thể lén kiêm chức sao?!”

“Không biết!”

“Trên hợp đồng có quy định!”

“Hợp đồng cái quỷ! Trên hợp đồng cũng không nói làm chưa được nửa năm phải bồi thường năm vạn đồng! Anh là đồ tiểu nhân, xấu xa, đều do anh giở trò quỷ! Ở công ty bắt nạt tôi, sau khi tan làm cũng bắt nạt tôi, tôi với anh không xong đâu!”

Nói xong, Hạ Hải Dụ giơ cao bao vải to trong tay, sau đó mạnh mẽ đánh tới đầu Đường Húc Nghiêu, rầm một cái, đồ vật bên trong lại rớt ra ngoài, đập đến anh cả người chật vật, “Đường Húc Nghiêu, Go——Out!”

Hạ Hải Dụ sau khi mạnh mẽ trút giận xong, thở phì phò chạy xa, đối với người đàn ông đang la hét sau lưng mắt điếc tai ngơ, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến đỏ bừng, giương môi, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

“A, Hạ Hải Dụ, làm rất khá!Rất thoải mái!”

“Cái loại Đại thiếu gia tự cho là đúng kia chính là thiếu dạy dỗ!”

“Cho là có tiền là được chắc, người nào cần tiền của anh ta!”

“Bệnh hoàng tử giai đoạn cuối!”

Nói thầm lung tung một phen, Hạ Hải Dụ dần dần tỉnh táo lại.....

Xong rồi, mới vừa nãy cô đem đồ trong bao đập anh ta, vậy chẳng phải vốn ban đầu không lấy lại được?!

A a a a a, đáng chết!

Cô bị anh làm tức đến còn biết gì!

Tay nhỏ bé nắm thành quyền, đập nhẹ hai cái lên đầu mình, Hạ Hải Dụ giận dữ đi về phía bến xe, chỉ chốc lát sau liền ngồi lên tuyến xe buýt 28, hình bóng nho nhỏ biến mất dưới ánh đèn neon trong bóng đêm.

Phía sau, một chiếc Lamborghini số lượng có hạn trên toàn cầu theo sát, tầm mắt Đường Húc Nghiêu xuyên thấu qua thiết bị chắn gió thủy tinh, lại xuyên qua cửa sổ xe buýt, đem từng hành động của cô nhét vào đáy mắt....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.