Hai tuần lễ sau đó, Hạ Hải Dụ không biết mình vượt qua như thế nào.
Tuyệt đối bận rộn, bệnh viện, công ty, về nhà, ba điểm trên một đường thẳng, nhưng ngoài bận rộn vẫn có chút gì đó trống không, lơ đãng sẽ nhớ tới anh, nhớ tới khuôn mặt luôn tràn ngập đắc ý, nhớ tới vẻ mặt mệt mỏi ngày đó, nhớ tới câu nói Chờ tôi. . . . . . kia.
Ban ngày lơ đãng làm việc, lỗi sai chồng chất.
“Tiểu Hạ, cô lại ngẩn ngơ gì thế, văn kiện số 2 đưa tới phòng thị trường, sao cô lại đưa sang bộ tài vụ? !”
“Tiểu Hạ, văn kiện số 7 phải photo ba bản, sao cô chỉ photo có hai bản?!”
“Tiểu Hạ, mực hết rồi, còn ngẩn ngơ gì nữa, nhanh đi bổ sung đi!”
Trong phòng ba vị thư kí thâm niên từng trải luân phiên oanh tạc, Hạ Hải Dụ bị mắng đến máu chó xối đầu.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi đi làm ngay.” Nói xin lỗi xong, Hạ Hải Dụ hoảng loạn khẩn trương đi sửa lỗi sai.
Thời điểm đi qua phòng làm việc của tổng giám đốc, ánh mắt lại không khống chế được hướng vào bên trong ngắm.
Không biết anh ở Châu Âu thế nào, giải quyết vấn đề ra sao, có thuận lợi không?
Lắc đầu một cái, cô bỏ đi những suy nghĩ rối bời trong đầu.
Ôi, không nên suy nghĩ lung tung nữa, cứ tiếp tục thế này sẽ bị điên mất!
Buổi tối về đến nhà, đối mặt với căn phòng tối om, Hạ Hải Dụ ủ rũ cúi đầu. . .
Không biết nên làm thế nào, cô đã tự cảnh cáo mình vô số lần rồi, không cần nhớ đến anh, lúc nào nên trở về thì trở về, lúc nào phải đối mặt thì đối mặt, nhưng mà. . . . . . Nhưng sao cô không quản được đầu óc của mình thế này? !
Nhìn một chút ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi, tối nay, nhưng đã lại thêm một ngày rồi đó, anh cũng nên trở về.
Cầm quần áo vào phòng tắm, tắm một cái, tẩy đi một thân mỏi mệt, nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn còn chút mờ mịt, không trong suốt như trước, mơ hồ rã rời.
Điện thoại di động chợt vang lên, Hạ Hải Dụ nhảy mạnh lên từ ghế sô pha, anh đã trở về? !
Tay nhỏ bé sợ hãi sờ điện thoại, cúi đầu vừa nhìn, hóa ra là em trai Hạo Nhiên.
“Alo. . . . . .” Trong thanh âm, lộ ra sự thất vọng mà chính cô không nhận thấy.
“Hải Dụ, em làm sao vậy, thanh âm có chút gì đó không ổn?” Bạch Hạo Nhiên ân cần hỏi.
“A, không có gì không có gì. . . . . . Chắc do mới tắm xong. . . . . . Có chút a. . . .. Ha ha. . . . . . Em trai Hạo Nhiên, cậu có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn mời em ra ngoài ăn cơm, tôi biết một chỗ mới mở, ăn rất ngon, Hải Dụ, em có rảnh không?”
“Có rảnh cũng vô ích rồi, bởi tôi cũng đã ăn rồi! Người ăn no lại đi ăn giúp mình! Không đi đâu, nếu không sẽ lãng phí tiền! Cậu có biết, khẩu hiệu tự giúp mình ăn là —— đỡ tường vào trong, lại đỡ tường ra ngoài!”
Cười hì hì nói đùa, điện thoại cố định trên bàn trà đột nhiên vang lên.
“A, em trai Hạo Nhiên, trước không nói, tôi đi nghe điện thoại!”
Trên điện thoại biểu thị, là dãy số cô quen thuộc, trái tim, thình thịch nhảy lên.
Oh, My¬ God!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Anh thật sự gọi tới!
A a a a a, thật khẩn trương!
Bàn tay nhỏ nhắn run lẩy bẩy cầm lấy tai nghe, nhỏ giọng “Alo” một tiếng.
“Hi, tôi đã trở về!” Thanh âm Đường Húc Nghiêu vẫn trầm thấp như trước, rồi lại giống như có thêm vài phần mê ly hấp dẫn, chỉ mấy chữ ngắn ngủn, cũng đủ làm lòng người ngứa ngáy.