Hạ Hải Dụ hơi ngẩn ra, trái tim chợt toát ra cảm giác kỳ dị, con ngươi của anh như hai viên kim cương đen mượt mà, dưới phong cảnh khiêm tốn xa hoa, sinh ra ánh sáng lấp lánh.
Mặt của cô càng cháy đỏ, theo bản năng quay mặt đi. Anh lại không chịu bỏ qua cho cô, tiếp tục làm phiền, “Này, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu, tin, hay không tin?”
“Tin! Rất tin!” Hạ Hải Dụ có chút tức giận trả lời, tin đầu óc anh bị ngấm nước rồi!
Đường Húc Nghiêu ôm cô, ánh mắt sáng quắc, cười đến có chút quỷ dị, “Em ghen. . . . . . Thật đáng yêu!”
Hạ Hải Dụ mạnh mẽ trừng anh, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng khuôn mặt đỏ ửng của cô, cuống cuồng, há mồm cắn lên bờ vai của anh! Ai bảo anh nói bậy, cắn chết anh! “Chủ động như vậy sao? Xem ra em còn nóng lòng hơn cả tôi!”
Xấu xa trêu chọc, hơi thở ấm áp làm nhiễu loạn dòng suy nghĩ của cô. Môi của anh chậm rãi rơi xuống, trán của cô, mi tâm, mí mắt, lông mi, chóp mũi, môi hồng. . . . . . Mỗi một chỗ của cô, rơi xuống ấn kí của riêng anh. Tay, từ từ sờ vào nút áo ngủ của cô. “. . . . . .”
Thật là muốn té xỉu! Hạ Hải Dụ nín thở, đôi tay nhỏ níu chặt ga giường, nhắm chặt hai mắt, không nhìn ánh mắt cùng hành động xấu xa của anh.
Đường Húc Nghiêu hít một hơi thật sâu, trong đầu càng không ngừng nhớ lại cuộc đối thoại trước đây không lâu của anh và Thiệu Hành về xâm nhập, tính kỹ thuật, riêng tư ——
Trước tiên nói đến Đường Húc Nghiêu người này, là đại thiếu gia điển hình, tất cả đều lấy mình làm trung tâm, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ vẫn nói tiếng người,
Thượng tướng tâm lý học kia xếp loại vua ngang ngược, mà bạn học Thiệu Hành cùng anh lớn lên từ nhỏ cùng ăn cơm cùng tán gái có chút khác biệt, là loại gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện hoang đường nham hiểm, hai người thuộc loại bất đồng, nhưng bản lĩnh dạo chơi nhân gian cũng là xuôi ngược, chuyện này đối với đàn ông cũng có thể nói không che miệng.
“Đây là vấn đề liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, trước tiên mình hỏi cậu, cậu nghĩ sẽ làm như thế nào? Là mưa rào gió bão hay nuốt một hớp? Hay là tiến hành theo chất lượng tạo cảm giác tốt đẹp rồi từ từ hưởng dụng?”
Đường Húc Nghiêu có chút khó khăn, “Nếu như quá nhanh mình sợ cô ấy không chịu nổi, nếu quá chậm mình lại sợ thu lại không kịp.”
Thiệu Hành cười đến thất vọng, vỗ vỗ bả vai anh, “Người anh em, những năm cậu ở Vatican thật chịu khổ rồi!Thần học viện ngây ngô quá lâu, bản năng sinh lý cũng nhanh bị ma diệt đi rồi!”
“. . . . . .”
Thần học viện Đường Húc Nghiêu đáy lòng rối rắm. “Nghiêu, đừng do dự, nói mà không thực hành, lý thuyết suông là không được! Sớm ngày tạm biệt thân nam CHU của cậu mới là vấn đề cần bàn đến!”
“Lên!”
“Chịu đựng!”
“Kéo dài!”
Bị bạn tốt nham hiểm như vậy giật dây, Đường Húc Nghiêu quả thật không nhẫn nại được, kiên nhẫn cởi nút áo của cô cũng không còn, sức tay cũng gia tăng, chỉ nghe “Xẹt” một tiếng, cả bộ áo ngủ liền bị phá hủy. Hạ Hải Dụ chợt mở mắt ra,
“Sao anh thô lỗ như vậy. . . . . . Ô. . . . . .”