Tổng Giám Đốc , Tôi Sai Rồi !

Chương 9: Phá Hỏng Chuyện Tốt



Miệng giữ nguyên hình chữ “A”, Hạ Hải Dụ trợn mắt há hốc mồm, trước mắt là một màn ảnh đặc sắc sinh hương, người phụ nữ như rắn nước quấn lấy thân người đàn ông, hai đai đeo trên váy an toàn chảy xuống đất, trước ngực cao vút miêu tả sinh động, áo sơ mi của người đàn ông thì hoàn toàn cởi bỏ, lộ ra một tấm lưng tinh tráng không mất cảm mĩ, một tay vong quanh eo người phụ nữ thật chặt, một tay cởi thắt lưng của mình, cô nghĩ nếu trễ hơn nửa giây, hắn tuyệt đối sẽ cởi quần!

“Đáng chết!” Đường Húc Nghiêu khẽ nguyền rủa lên tiếng, thật vất vả chỗ đó khôi phục cảm giác, anh mới muốn kiểm nghiệm thử, nhưng lại bị người khác cắt đứt, anh có một loại xung động muốn đem người đang thét chói tai bầm thây vạn đoạn.

Mạnh mẽ, ánh mắt như muốn giết người bắn tới đây.

Hạ Hải Dụ đón nhận tầm mắt, hừ, quả nhiên là anh ta!

Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí bốc cháy tia lửa xẹt xẹt, Hạ Hải Dụ chợt khẽ run rẩy, theo bản năng sẽ phải lui về phía sau, nhưng vừa nghĩ, không đúng nha, không mặt mũi gặp người phải là anh mới đúng, ban ngày liền động dục, đơn giản là cầm thú! Hơn nữa còn ở nơi như thế này! Cần phải đem anh ta giam lại! Tránh cho thương tích phong hóa!

“Đường thiếu gia, anh nhìn cô ta làm gì, nhìn người ta còn chưa đủ sao?” Người phụ nữ chưa thỏa mãn dục vọng không cam lòng bị bỏ quên, đôi môi đỏ chót chu lên.

Hạ Hải Dụ da gà vẩy đầy đất, người đàn bà như vậy anh ta cũng ăn được?!

Đường Húc Nghiêu nháy mắt cũng không thèm, đem phản ứng của Hạ Hải Dụ toàn bộ nhìn ở trong mắt, xem ra cô đối với ánh mắt của anh có ý kiến? Làm ơn đi, nếu không phải một cước kia của cô quá ác, anh cũng không phải bụng đói ăn quàng như vậy!

“Đi!” Môi mỏng bật ra một chữ, nghe không ra cảm xúc.

Hạ Hải Dụ sửng sốt, người đàn bà đối cô nở một nụ cười chiến thắng, tiểu nha đầu, muốn phá hư chuyện tốt của tôi, nghĩ giỏi lắm!

“Đi thì đi, ai thèm ở đây xem các người ‘ bán thịt ’a” Hạ Hải Dụ bĩu môi, xoay người muốn đi.

“Đứng lại! Không phải là bảo cô đi!” Đường Húc Nghiêu nheo lại mắt.

“Không phải tôi thì ai?!” Hạ Hải Dụ không giải thích được, liếc mắt nhìn khuôn mặt người đàn bà nhân kia vặn vẹo bừng tỉnh hiểu ra.

“Đường thiếu gia......” người đàn bà nhân cố gắng làm nũng, cố gắng vãn hồi tâm ý người đàn ông, đồng thời ánh mắt quét về phía Hạ Hải Dụ đầy vẻ oán hận.

Đường Húc Nghiêu cười cười, từ trong túi móc ra một chiếc thẻ vàng nhét vào tay ngườ đàn bà, “cưng yêu, áo lót Chanel số lượng hạn chế hôm nay đưa ra thị trường, không nhanh mua sẽ bị bán sạch đấy!”

“Ghét, người ta mua cái đó còn không phải là muốn mặc cho Đường thiếu gia nhìn!” Người đàn bà vừa nói, vừa cười nhận lấy thẻ vàng, sau đó ưỡn ngực rời đi.

Vườn hoa sân thượng chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí có chút tế nhị, Hạ Hải Dụ lại thấy Đường Húc Nghiêu từng bước tới gần, cô không nhịn được tim đập có chút nhanh, “Anh...... Anh đừng có tới đây!”

Khóe miệng anh chứa đựng ý cười, tới gần hơn, không có mặc quần áo lồng ngực dấn tới trước mặt cô.

Hạ Hải Dụ gương mặt đỏ lên,, gặp quỷ, cô cư nhiên cảm thấy anh ta như vậy rất gợi cảm!

“Cô rất sợ tôi?!” Thanh âm khàn khàn mê người xuyên qua tai cô, mang đến một cỗ tê dại.

“Sợ a, tôi sợ anh có Aids, sẽ lây bệnh!”

Aids?!

Lây bệnh?!

Đường Húc Nghiêu nhíu mày, đáy mắt thoáng qua một tia nguy hiểm, bất ngờ bắt lấy tay cô, “Cô không nói tôi cũng quên mất, tìm những người đàn bà kia quả thật có chút nguy hiểm, cho nên tôi đổi ý —— do cô thay thế vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.