Tổng Giám Đốc , Tôi Sai Rồi !

Chương 98: Xảo Được Kinh Khủng



"A a a a a, Đường Húc Nghiêu, anh là đồ lưu manh! Anh đi chết đi!" khuôn mặt nhỏ nhắn không có tiền đồ của Hạ Hải đỏ đến sắp nổ tung, cô thẹn quá thành giận, chợt nhấc chân, gót giày lanh lảnh hung hăng đạp lên chân của anh.

YES, cuối cùng đã dùng đến khinh công giày!

"Á!" Đường Húc Nghiêu thét lên một tiếng, đau, thật sự rất đau.

Rầm!

Cô tông cửa mà chạy.

Miệng Đường Húc Nghiêu co giật, Hạ Hải Dụ, em cho rằng chạy thoát sao, chờ coi, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại đấy!

◎◎◎

Kính cong! Kính cong!

Chuông cửa vang lên.

"Cô Vân Tiểu Tiểu, cô có chuyển phát nhanh!"

Hạ Hải Dụ hướng người đưa thư nhân viên lặn ra nụ cười nhạt, "Vân Tiểu Tiểu còn chưa về, tôi ký nhận thay cô ấy, có thể không?"

"Có thể, nhưng đồ một mình cô mang."

"Tốt, không thành vấn đề!" Hạ Hải Dụ vỗ ngực bảo đảm, nhưng rất nhanh đầu cô liền đầy vạch đen rồi.

Dưới lầu, có năm thùng giấy lớn, cực lớn cực lớn!

Tiểu Tiểu, cái người cuồng mua sắm này, lại mua cái gì?

Khóe miện giật giật, Hạ Hải Dụ cố gắng nuốt nước miếng một cái, sau đó khuân vác lên lầu, đúng lúc giờ tan sở, trong hành lang không ít khách trọ ra ra vào vào, cô ôm thùng giấy lớn gây ra cản trở.

"Không tiện…Nhường đường giúp…Xin lỗi…Xin nhường đường…” Một chuỗi tạ lỗi dài từ trong miệng nói ra.

Hạ Hải Dụ vây hai tay quanh một thùng giấy lớn, lắc lư đi lên lầu, cái thùng rất cao, che kín toàn bộ tầm mắt, chỉ có thể dựa vào cảm giác, nhắm mắt mà đi.

Tiểu Tiểu, trong thùng này có cái gì, sao nặng như vậy?

Vô cùng nặng nề, biểu tình Hạ Hải Dụ bắt đầu có điểm dữ tợn.

Thình lình, đôi bàn tay to lớn hữu xuất hiện, vững vàng nhận lấy cái thùng của cô.

“A!" Hạ Hải Dụ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy người vừa tới trong nháy mắt, vốn là mí mắt cụp xuống nhất thời dựng lên, "Đường Húc Nghiêu, làm sao anh lại ở chỗ này?"

"Làm sao mỗi lần nhìn thấy anh, em đều có biểu tình này?" Đường Húc Nghiêu cười bới móc, giọng nói tràn đầy nhạo báng, "Anh không thể ở chỗ này sao?"

"Dĩ nhiên không thể! Tôi không phải đã nói rồi sao, chúng ta chỉ là quan hệ thầy trò đơn thuần, anh ở chỗ tôi làm bậy gì thế?"

"Em cho rằng là anh tới tìm em?"

Hạ Hải Dụ giương mắt nhìn, chẳng lẽ không đúng?

Đường Húc Nghiêu nhún vai một cái, không để ý cô, mang thẳng cái thùng lên lầu.

"Này, Đường Húc Nghiêu, anh đứng lại...Tự tôi có thể giải quyết…Không cần anh giúp một tay…Anh…”

Cô ở phía sau la anh ta, nhưng vẫn không thể ngăn trở hành động của anh ta, chốc lát sau, Đường Húc Nghiêu dễ dàng mang năm cái thùng nặng nề của Hạ Hải Dụ lên lầu.

"Tốt lắm, xong rồi, em không phải cám ơn anh, bà con xa không bằng láng giềng gần, về sau có chuyện gì cứ việc nói!" biểu hiện của Đường Húc Nghiêu cực kỳ bình tĩnh, Hạ Hải Dụ lại có điểm mờ mịt.

Bà con xa không bằng láng giềng gần?

Có ý gì?

Anh nở nụ cười, xoay người đi về phía cửa đối diện, móc chìa khóa ra, mở cửa.

Hạ Hải Dụ trề miệng một cái, nửa ngày không nói nên lời, không thể nào, anh ta là hàng xóm mới dọn tới?

Địa cầu này nhỏ vậy ư, bọn họ vòng nửa vòng lớn địa cầu, gặp lại nhau tại một thành phố, anh ta chẳng những biến thành học sinh của cô, bây giờ còn là hàng xóm, thật là khéo đến có chút kinh khủng!

Hạ Hải Dụ híp mắt lại, nói thầm trong lòng, mặc dù nói hoàn cảnh cái phòng trọ nhỏ này không tệ, nhưng đối với loại đại thiếu giá như Đường Húc Nghiêu có điểm nào giống học trò nghèo.

"Đường Húc Nghiêu, tại sao anh muốn ở nơi này?"

"Thuận tiện đi học!" Anh nói như không có chuyện gì lạ, khóe miệng len lén cong cong, lại có một ý định, "Anh không biết nấu cơm, về sau em có thể nấu cơm cho anh hay không?"

"Hả?"

"Anh vừa đi làm, vừa phải lên lớp, quá bận rộn, cũng không thể luôn luôn ăn ở bên ngoài."

Hạ Hải Dụ nhíu nhíu mày, chuyện này giống như không liên quan đến cô đi!

"Anh có thể coi trả tiền công cho em, một bữa cơm 5 đô la!" Anh bắt đầu hạ bẫy.

Kiếm tiền?

Hai mắt Hạ Hải Dụ tỏa sáng, một bữa cơm 5 đô la, một ngày ba bữa cơm chính là 15 đô la, một tháng chính là 450 đô la!

Có điều, đối với đô la yêu thích cùng đối với đồ lưu manh đáng ghét, cô nên lựa chọn gì đây?

Vô cùng yêu thích tiền mặt, nhưng cũng không phải ghét anh ta bình thường nha!

Cô thật không hy vọng còn dính dáng đến anh ta!

"Hạ Hải Dụ, em có đồng ý hay không, không đồng ý anh có thể tìm người làm thêm giờ khác.” Thấy cô có ý cự tuyệt, Đường húc Nghiêu nhanh chóng ném quyết định lựa chọn ra.

"Đừng đừng đừng! Tôi đồng ý tôi đồng ý!" Hạ Hải Dụ gật đầu, “Nhưng... Tôi có điều kiện!"

Anh nhíu mày, "Điều kiện gì?"

"Không cho anh động thủ với tôi! Nếu không anh sẽ chờ chết đói đi!"

Anh không nói lời nào, cười tủm tỉm mê người.

◎◎◎

Kính cong!

6h30, Hạ Hải Dụ nhấn chuông cửa nhà trọ đối diện .

Mặc dù Đường Húc Nghiêu có đưa chìa khóa cho cô, cô nghĩ nên nhấn chuông cửa, nếu cô trực tiếp dùng chìa khóa đi vào nhà anh ta giống như là lạ.

Đợi một lát, không ai mở cửa, trong phòng giống như không có động tĩnh.

Lúc này Hạ Hải Dụ mới lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, chỉ thấy trên mặt đất trong phòng khách vớ vứt lung tung, áo sơ mi cùng quần bị để trên ghế sa lon, cà vạt giắt trên ghế dựa. . . . . . Laptop bày trên bàn trà, bên cạnh còn có một đống tạp chí ngoại văn, dáng vẻ thoạt nhìn rất cao thâm, cốc cà phê đã dùng qua cũng nhét ở bên cạnh.

Loạn!

Mặt Hạ Hải Dụ tối đen, theo bản năng muốn sửa sang lại gian phòng, nhưng vừa nghĩ, không đúng nha, cô chỉ tới nấu cơm, lại không bao gồm vệ sinh, hừ, không làm!

Đi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, một bàn bánh mì nướng bánh bao, hai quả trứng rán, một cây chân giò hun khói, cuối cùng còn có một ly cà phê.

Bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn trong phòng bếp, máy hút mùi được bật lên, phát ra tiếng kêu ong ong, cho nên cô không nghe được âm thanh cửa phòng mở ra.

Đường Húc Nghiêu chạy bộ trở về, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi cơm chín, khóe miệng không nhịn được giơ lên.

Anh đổi dép, đi tới phòng bếp.

Hạ Hải Dụ đang nghiêm túc rửa nồi, vừa quay đầu lại, anh đã đứng ở cửa phòng bếp, dựa lưng vào vách tường, tay để trong túi, khốc khốc.

Cô trừng mắt, "Anh về từ lúc nào?"

"Mới vừa." Tâm tình của anh không tệ, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt quan sát cô từ trên dưới xuống.

Ừ, cô mặc tạp dề thật đáng yêu! Hơn nữa, đặc biệt là nấu cơm cho anh đấy!

Loại cảm giác này. . . . . . tốt đến kinh người!

Ào ào!

Cà phê trong bình trào ra bong bóng.

"A, cà phê của tôi!" Hạ Hải Dụ vội vàng xông về trước bếp, tay chân luống cuống.

Chỉ chốc lát sau, tất cả bữa ăn sáng đều chuẩn bị xong, Hạ Hải Dụ hai ba lần đem thức ăn bày lên bàn ăn.

"Xong rồi! Xin trả tiền!" cô đưa tay phải ra, yêu cầu thù lao.

Miệng Đường Húc Nghiêu giật giật, cô gái này, sẽ phá hư không khí!

Lấy ví tiền, rút tờ mệnh giá 10 đô la đưa cho cô.

Hạ Hải Dụ gãi gãi đầu, "Tôi không có tiền lẻ trả lại anh."

"Cho cả buổi trưa luôn."

"Buổi trưa không phải anh không trở về ăn cơm?”

"Vậy thì buổi tối!" cô gái này quả nhiên có bản lĩnh làm người ta tức chết .

Gắp trứng rán lên, hung hăng cắn một cái, mùi vị ngọt ngấy lan tràn ra, có chút khó chịu.

Biểu tình Đường Húc Nghiêu có chút vặn vẹo.

Hạ Hải Dụ sửng sốt, đánh mạnh vào đầu, "Hỏng bét, tôi đem đường làm thành muối! Thật xin lỗi!"

Đường Húc Nghiêu nheo mắt lại, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ thành màu gan heo, miệng lại kìm lòng không được tung bay.

Đứng lên, anh đến gần cô, một tay nâng cằm cô lên, "Làm bữa sáng thất bại như vậy, em phải bồi thường anh đi, một cái hôn, như thế nào?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.