Bác sĩ Lục nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: “Hai chọn một, tình trạng cơ thể của cô bây giờ không cho phép cô sinh con, nếu như cưỡng chế sinh sẽ rất có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa chúng ta vẫn không biết sau đó bệnh tình của cô liệu có ác hóa không, đó là kết quả tồi tệ nhất---”
“Nói trực tiếp hơn! cô chỉ có thể từ bỏ đứa trẻ này.
” Giọng điệu của bác sĩ Lục rất bình tĩnh, anh ta là bác sĩ, nên làm sao không để cảm xúc của mình lây sang bệnh nhân.
Ánh mắt của Đường Hoài An đờ đẫn, giống như một bức tượng yên tĩnh, giương mắt nhìn cơ thể và linh hồn của mình bị dụng cụ sắc bén đâm xuyên đến tan thành tro bụi.
Đối mặt với sự trách móc và lời giải thích của bác sĩ Lục, cô hoàn toàn không muốn phân bua, lần thứ hai Đường Hoài An bắt đầu hối hận vì sự lựa chọn của mình.
Lần đầu tiên là vì một lòng một dạ ngốc nghếch yêu Mạc Tư Quân mà gả cho anh, sau khi kết hôn lại phải chịu đủ mọi ghẻ lạnh.
Cảm giác hối hận giống như một quả bóng bay bị thổi to, chật kín cả lồng ngực, cô hối hận lúc đầu tại sao không nghe lời của bác sĩ Lục và Phó Tùng Lâm cố gắng nằm viện tiếp nhận điều trị, như thế nói không chừng đứa bé trong bụng có thể đến với thế giới này, chứ không phải giống như bây giờ, chỉ có thể làm một phôi thai bị lựa chọn.
Vừa mở miệng, giọng nói của cô vỡ vụn mà run rẩy: “Nếu như! tôi kiên trì sinh đứa trẻ này, tôi có phải sẽ chết không?”
Bác sĩ Lục nghiêm túc nhìn vào mắt của Đường Hoài An: “Nếu như không kịp thời tìm được gan thích hợp và cấy ghép thành công! ”
Anh ta không có nói tiếp nữa, nhưng Đường Hoài An đã hiểu rõ.
Cô không biết mình rời khỏi bệnh viện như thế nào, trên đường, tâm trạng của Đường Hoài An cực kỳ bình tĩnh, mãi đến lúc đóng cửa xe lại, mọi âm thanh bên ngoài bị ngăn cách ở ngoài, trong hầm để xe rất trong trải, sự yên ắng bủa vây Đường Hoài An, cô cuối cùng đã bật khóc.
Từng tiếng khóc ẩn chứa sự đau buồn và đau khổ vang vọng trong không gian nhỏ hẹp trong xe, Đường Hoài An gục trên vô lăng, khóc đến xé ruột xé gan!
Tuy trong hai năm kết hôn này Đường Hoài An thường xuyên vì sự tổn thương của Mạc Tư Quân mà không biết đã khóc bao nhiêu lần, nhưng hôm nay, cô thật sự cảm thấy đau đớn khi thứ mình trân quý nhất sắp bị cướp đi.
Cuộc hôn nhân này, Mạc Tư Quân trước giờ chưa từng cho cô hy vọng và viễn tưởng gì, vào lúc cô sắp từ bỏ, Tiểu Bất Điểm này lại tới, Đường Hoài An biết đây là sự ban tặng mà ông trời dành cho cô, nhưng vận mệnh lại trêu ngươi như vậy, cô không giữ được anh, không giữ được đứa con của mình.
Cô chỉ có thể từ bỏ đứa trẻ này, cấy ghép gan thích hợp! Những thông tin trọng tâm này cứ hiên lên trong đầu Đường Hoài An, khi tiếng khóc dần biến mất, trong lòng cô đột nhiên hiện ra một tia sáng, theo cách nói của bác sĩ Lục mà suy nghĩ, nếu như có thể nhanh chóng tìm được gan thích hợp tiến hành cấy ghép, vậy thì, những gì cô muốn có phải có khả năng không?
Đường Hoài An từ từ bình tĩnh lại, cô không tin cô dễ dàng bị đánh ngã như vậy, nếu như không có ai nguyện ý cứu cô và Tiểu Bất Điểm, vậy cô tự cứu!
Cô tự hỏi kiếp này chưa từng làm chuyện gì xấu, cô không tin vận mệnh sẽ ngược cô như vậy!
Đợi đến khi bình ổn lại tâm trạng, một tuần mới đã bắt đầu, đến chuyến công tác.
Đường Hoài An đeo kính đen phóng khoáng bước đi ở sân bay, từ sau hôm suy nghĩ rõ vấn đề ở trong xe thì cô cảm thấy mình tràn đầy sức lực, cô biết tất cả đều là Tiểu Bất Điểm ở trong bụng cho cô lòng tin và sự cổ vũ, ngay cả chuyến đi công tác cùng với Hứa Cát Anh này, trong lòng Đường Hoài An cũng không sợ nữa.
Trước khi máy bay cất cánh, Đường Hoài An đã nhận được một tin nhắn của Mạc Tư Quân: Đến nơi gọi điện lại.
Năm chữ ngắn ngọn súc tích đến không thể ngắn ngọn súc tích hơn, quả thật là phong cách thường trực của người đàn ông đó, Đường Hoài An chỉ liếc nhìn rồi tắt máy, cô không biết Mạc Tư Quân tại sao lại đột nhiên giở gió kêu cô báo bình an cho anh, cô chỉ biết mình sẽ không nghe lời của anh.
Giọng nói của Hứa Cát Anh vang lên bên tai: “Tin nhắn của Mạc tổng sao?”
Trong lòng Đường Hoài An dấy lên sự phản cảm, cô lạnh lùng nhìn sang Hứa Cát Anh: “Cô lén xem điện thoại của tôi?”
Hứa Cát Anh mỉm cười không hề sợ hãi, dửng dưng nói: “Thật là tình ý nồng đậm.
”
Đường Hoài An không thèm để ý cô ta, thông báo nhắc nhở vang lên, tất cả mọi người đều tắt điện thoại.
Một khoảng thời gian ngắn sau đó, máy bay đã xuyên vào tầng mây, trong khoang máy bay ánh sáng rất tối, rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy có người đang giở sách.
Hứa Cát Anh đột nhiên từ từ áp sát Đường Hoài An, trong giọng nói của cô ta mang theo ý cười, ở trong bầu không khí yên ắng trở nên rất rõ ràng: “Mang thai rồi còn chạy đi công tác xa như vậy, chắc rất không an toàn nhỉ?”
Giống như có một con dao sắc bén từ đỉnh đầu đâm thẳng vào trong tim, hô hấp của Đường Hoài An trong nháy mắt dừng lại.
Âm cứu của câu nói đó của Hứa Cát Anh vẫn vương vấn bên tai của cô, Đường Hoài An mặt mày sửng sốt quay qua, trên ghế ngồi có một chiếc đèn nhỏ màu vàng, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt của Hứa Cát Anh, khiến gương mặt của cô ta nhìn trông nửa sáng nửa tối, rõ ràng rất quỷ dị.
Lông mi của Đường Hoài An hơi run rẩy, cô đã rất nhiều sức mới khiến tâm trạng của mình bình tĩnh lại, trong giọng nói của cô nghe không ra cảm xúc gì cả: “Cô đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu.
”
Hứa Cát Anh cười rất điềm nhiên: “Cô không cần căng thẳng như vậy, cũng không cần che đậy, tôi sẽ không làm gì với cô đâu.
”
Đường Hoài An vốn rất ngạc nhiên về chuyện Hứa Cát Anh biết cô mang thai, cô ở trong đầu suy nghĩ kỹ một lượt, ngoài bác sĩ Lục ra, cô chưa từng nói cho bất kỳ ai chuyện cô mang thai, cô ta rốt cuộc làm sao mà biết?
Cho nên đối sách mới đầu của Đường Hoài An là địch không động mình không động, cô muốn dùng tốc độ nhanh nhất lật ngược chuyện này, nhưng điều không ngờ, từ vẻ mặt của Hứa Cát Anh thì thấy cô ta là thật sự biết chuyện cô mang thai.
Đường Hoài An vô thức siết chặt tay áo, lúc này cô mới phát hiện tay của mình đang run rẩy: “Cô sao lại biết?”
Đường Hoài An đã vô thức suy đoán ở trong lòng, lẽ nào là bác sĩ Lục? Nhưng theo cô biết, Hứa Cát Anh và anh ta căn bản không thể có qua lại gì.
“Bác sĩ khoa sản kiểm tra cho cô và tôi quen nhau.
”
Đường Hoài An cảm thấy có hơi ngạc nhiên, nữ bác sĩ đó nhìn trông khá được, mà Hứa Cát Anh lại là một người phụ nữ tâm địa rắn rết, hai người như vậy thế mà là bạn bè.
“Hôm đó chúng tôi cùng nhau ăn cơm, cô ấy đột nhiên nói với tôi có một người đi khám thai rất giống cô, tôi hỏi kỹ lại, không ngờ cô thật sự mang thai rồi, thật là chúc mừng!”
Nghe thấy lời của Hứa Cát Anh, trong lòng Đường Hoài An sớm đã dậy sóng, nhưng cô không muốn biểu hiện trên mặt, nếu như đổi lại là cô của trước đây, lúc này có lẽ sẽ rất hoảng sợ, nhưng cô nghĩ tới mình bây giờ đã là một người sắp làm mẹ, tâm tính cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nếu Hứa Cát Anh đã biết rồi, cộng thêm chuyện cô ta chủ động xin Mạc Tư Quân cho đi công tác cùng với cô, trong lòng Đường Hoài An không thể không đề cao cảnh giác, chuyến đi này, đã định sẵn là phải rất đề phòng.
ngôn tình sủng
Giọng nói mang theo sự châm chọc của Hứa Cát Anh tiếp tục vang lên bên tai cô: “Mạc Tư Quân có biết cô mang thai rồi không?” Giọng điệu giống như đang nghe ngóng một bí mật.
Giọng điệu của Đường Hoài An lạnh nhạt: “Chuyện này có liên quan gì đến cô?”
Hứa Cát Anh giống như không sợ trời không sợ đất: “Chúng ta sau khi đến thành phố C là cô đã cách xa Mạc Tư Quân cả ngàn dặm, tôi đoán lúc đó mặc kệ xảy ra chuyện gì anh ấy có thể đều sẽ không kịp biết nhỉ?”
Đường Hoài An cảm giác trong lời của cô có ẩn ý, thậm chí có hơi tê dại da đầu, cô cố gắng khiến tư thái của mình duy trì sự chấn định: “Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?”.