Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 117: Đứa Bé Quả Thực Không Phải Của Anh





Lời của Đường Hoài An còn chưa nói xong, Mạc Tư Quân bỗng cảm thấy cánh tay mình nặng nề, ánh mắt cô chậm rãi nhắm lại, toàn thân ngã về phía sau, hiệp nghị ly hôn rơi khỏi tay cô, trang giấy trắng tán loạn trên đất.

Trong lòng Mạc Tư Quân căng thẳng, vươn tay đỡ lấy sau lưng cô, gọi to: “Lâm Nhất!”
Lần này, Đường Hoài An không được đưa tới bệnh viện, Mạc Tư Quân lái xe đưa cô về biệt thự nhà họ Mạc, lúc trên đường, anh đã gọi điện cho bác sĩ tư nhân nhà họ Mạc.

Phòng ngủ trên lầu, rèm cửa sổ không kéo mở, Đường Hoài An nằm trên giường, chăn ga đều là màu xanh xám sẫm, khiến sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, bác sĩ tư nhân Giang Minh Viễn kiểm tra cho cô.

“Bà Mạc vừa sảy thai, thân thể vốn đã rất yếu ớt, đặc biệt là tâm lý, không thể lại chịu bất kỳ kích thích nào, nếu không sẽ xuất hiện tình huống như hôm nay.


Mạc Tư Quân cẩn thận lắng nghe, không nói chuyện, mặt mày nghiêm túc.


Thực ra chuyện hôm nay, anh không phải không đoán được hẳn là Hứa Cát Anh cố ý khiêu khích trước mặt cô, nhưng giây phút nhìn thấy cô lấy hiệp nghị ly hôn ra, tất cả lý trí của anh đều biến mất, người phụ nữ này, sao cô dám hết lần này tới lần khác khiêu chiến sức chịu đựng của anh đối với cô?
Nhưng anh không nghĩ tới thân thể cô đã yếu ớt tới mức này.

Sau khi bác sĩ Giang đi, Mạc Tư Quân ngồi bên giường Đường Hoài An, nhìn đôi tay gầy gò đó, có thể nhìn rõ mạch máu màu xanh nhạt phía trên, lòng bàn tay mềm mại của cô hướng lên, ánh mắt Mạc Tư Quân lướt qua đó, thấy nơi đó hình như có chút bất thường.

Trong lòng Mạc Tư Quân xao động, kéo tay phải Đường Hoài An tới nhìn cẩn thận, giữa lòng bàn tay là sẹo thật sâu, có vẻ kết vảy đã lâu, giống như miệng vết thương thật lâu trước kia để lại, ngón cái anh khẽ vuốt trên vết sẹo đó, liên tưởng với trong ký ức, muốn làm rõ cảm giác thân thuộc trong lòng đó rốt cuộc từ đâu mà tới.

Bỗng nhiên, bàn tay được vuốt ve đó của Đường Hoài An khẽ nhúc nhích, Mạc Tư Quân lặng lẽ rút tay mình đi, ba giây sau, cô chậm rãi mở mắt.

Sắc mặt Mạc Tư Quân rất bình tĩnh, theo đôi mắt dần mở, khuôn mặt anh cũng dần phóng to trong tầm mắt cô, Đường Hoài An nhìn rõ xong thì trái tim nhói đau, im lặng quay đầu đi.

Một người ngồi, một người nằm, hai người cứ im lặng cứng ngắc như vậy thật lâu.

Cuối cùng vẫn là Mạc Tư Quân mở miệng trước.

“Vết thương ở lòng bàn tay phải em là chuyện gì?”
Trái tim Đường Hoài An xao động, nhưng rốt cuộc không trả lời câu hỏi của anh, thật lâu sau cô mới nhàn nhạt nói ra một câu: “Tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi cầu xin anh rời khỏi nơi này.


Nếu trong tình huống hai người ở chung bình thường, câu này sẽ được cho rằng là giở tính trẻ con, nhưng trái tim và thân thể Đường Hoài An bây giờ đều chịu tổn hại, từ giây phút quyết tâm muốn giữ Tiểu Bất Điểm trong bụng, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày mất đi bé, hơn nữa chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi không tới một tháng.

Mạc Tư Quân ngồi im lặng vài giây, nhìn sườn mặt người trên giường có chút gầy yếu, nói: “Nhẫn nại của tôi có giới hạn.


Trái tim Đường Hoài An run rẩy, như bị người ta dùng sức hung hăng bóp chặt, cảm giác đau đớn tê dại lan rộng tới đầu ngón chân cô.


Giọng cô vỡ vụn run rẩy: “Cho nên bây giờ anh đang trách tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết Mạc Tư Quân, tất cả những điều này đều do anh ban tặng! Nếu hôm đó anh không đi núi Vân Mục, đám người đó cũng sẽ không lén tập kích anh, mà tôi cũng sẽ không vì lo lắng cho anh mà chịu kích thích lớn như vậy, sau đó cũng sẽ không sảy thai!”
“Tôi có vấn đề muốn hỏi em, đứa bé là của tôi sao?” Giọng người đàn ông vang lên trong không gian yên tĩnh, Đường Hoài An cảm thấy mình như một tên tội phạm chờ đợi tuyên phán.

Đường Hoài An kinh ngạc mở to mắt, hô hấp thoáng chốc như ngưng trệ, mũi và cổ họng chua xót: “Đây chính là vấn đề anh luôn muốn hỏi mấy hôm nay?”
Con ngươi Mạc Tư Quân mất đi tia sáng: “Người phụ nữ của tôi mang thai, lại sảy thai, tôi đương nhiên phải làm rõ đứa bé là của ai.


Đường Hoài An rốt cuộc nghẹn ngào nói không ra lời, cảm giác này khó chịu như chìm nước, cô luôn cho rằng Mạc Tư Quân chỉ đơn thuần không muốn cô mang thai con của anh mà thôi, nhưng điều cô không nghĩ tới là bây giờ anh lại hoài nghi lai lịch của đứa bé cô đánh mất, giờ phút này, trái tim cô lạnh như băng.

“Cho nên…anh bây giờ hoài nghi đứa bé này không phải của anh sao?”
“Mỗi lần tôi cùng em đều dùng biện pháp, tôi không biết em có khả năng gì mang thai.

” Giọng người đàn ông rất bình tĩnh, không chút phập phồng, nhưng Đường Hoài An nghe lại như một nhát dao sắc bén hung hăng đâm vào trái tim cô.

Cuối cùng, sự kiên nhẫn của anh đã hao phí hết trong sự trầm mặc dài dặc của hai người, từ giây phút xảy ra chuyện ở nghĩa trang, trong lòng anh đã nghẹn đầy các câu hỏi không kịp chờ đợi muốn hỏi cô, nhưng gần bốn mươi tám tiếng sau khi xảy ra chuyện, cô luôn chìm trong hôn mê, anh chỉ đành lòng nóng như lửa đốt chờ đợi cô tỉnh lại.

Nhưng anh không nghĩ tới sau khi Đường Hoài An tỉnh lại căn bản không muốn có bất kỳ giao lưu nào với anh, thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy anh, cô trách tội tất cả những chuyện này lên người anh, nhưng lại không hề nhắc tới chân tướng sự việc.

Bao gồm cô bắt đầu mang thai lúc nào, tại sao anh là chồng cô lại không hề hay biết.

Truyện Thám Hiểm
Mạc Tư Quân không còn cách nào, cho nên chỉ đành nhẫn nhịn, nhưng anh là một người đàn ông, trước nay không thích phương thức giao lưu như vậy, cho nên anh cuối cùng không nhịn nỗi nữa.

Dù anh biết hỏi ra câu đó sẽ tổn thương thế nào, nhưng anh không còn cách nào, Đường Hoài An không muốn trao đổi với anh, anh chỉ có thể dùng phương thức cực đoan như vậy.


Nếu nói nhiều năm như vậy đau khổ mà Mạc Tư Quân tích tồn trên người Đường Hoài An đủ khiến cô chết đi trăm ngàn lần, vậy cộng tất cả chúng lại cũng không bằng một phần ngàn tối nay, thời khắc này, Đường Hoài An cuối cùng hiểu rõ đạo lý chân thật của câu nói “Bi thương cốt ở chết tâm”.

Hai người cứ im lặng nhìn nhau như vậy, trong ánh mắt Mạc Tư Quân tràn đầy ý tìm tòi, trong ánh mắt Đường Hoài An lại tràn đầy tuyệt vọng và tan nát cõi lòng, nhưng dần dần, tất cả cảm xúc của cô đều biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh.

Bàn tay che dưới lớp chăn của Đường Hoài An khẽ run rẩy, cô siết chặt nắm tay không muốn bị Mạc Tư Quân nhìn ra manh mối, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: “Anh cũng đã nói vậy, vậy tôi đành phải nói cho anh biết sự thật.


Ánh mắt Mạc Tư Quân khẽ dao động, hỏi: “Em có ý gì?”
Người trên giường mặt đầy bình tĩnh: “Ý chính là…đứa bé đó quả thực không phải của anh.


Khóe môi Đường Hoài An nở nụ cười, cô nhìn chằm chằm người đàn ông bên giường, yên lặng chờ đợi phản ứng của đối phương.

Mạc Tư Quân im lặng, đôi mắt khóa chặt lấy cô, tức giận dâng trào trong lòng, đợi lúc phản ứng lại thì ly nước trên bàn đầu giường đã bị anh gạt xuống đất.

Nước lạnh lẽo bắn tung tóe, có vài giọt rơi trên mặt Đường Hoài An, cô run rẩy chớp chớp hàng mi, đợi tới khi ánh mắt rõ ràng, Mạc Tư Quân đã áp sát tới trước mặt cô, cằm cô cũng bị nắm chặt.

“Lời vừa rồi, nói lại lần nữa.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.