Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 132: Đây Chính Là Điều Kiện Của Tôi





Đàm Tông Minh nói mà không biết mệt mỏi, còn cố ý kéo dài âm cuối làm cho Đường Hoài An cảm thấy vô cùng không thoải mái, lại nhìn về phía cặp mắt của người đàn ông đó lóe lên vẻ hèn mọn dê xồm, Đường Hoài An cảm thấy bầu không khí trong phòng bao trở nên dơ bẩn, cô thật sự hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.
Nhưng mà cô vẫn có thể nhanh chóng bắt lấy trọng điểm trong lời nói của Đàm Tông Minh, ngày hôm nay Đường Hoài An mang giày cao gót, cao hơn Đàm Tông Minh nửa cái đầu, cô liếc mắt nhìn ông ta, giọng nói cực kỳ tỉnh táo: “Vậy thì tôi thật sự không hiểu rõ, con gái của ông kết hôn muốn chọn áo cưới, vậy ông cứ kêu cô ấy đến đây nói chuyện với tôi, ông đến đây nói chuyện thay cho cô ấy là có ý gì?”
Nghĩ tới những chuyện mà người đàn ông hèn mọn trước mắt đã làm với mình lúc ở khách sạn, Đường Hoài An hận không thể lập tức cởi đôi giày cao gót của mình ra rồi đập mạnh lên trên đầu của ông ta, nhưng mà còn trở ngại đây chính là điều kiện mà Mạc Tư Quân đưa ra cho cô, nên cô chỉ có thể kiên nhẫn.
Lúc đầu, Đường Hoài An cho rằng sau khi mình nói những lời đó, ít nhất Đàm Tông Minh sẽ cảm thấy có chút khó xử, nhưng mà người đàn ông đứng đối diện lại xoa xoa đôi tay mập mập rồi cười nói: “Không có vấn đề, không có vấn đề, nếu như bà Mạc hy vọng có thể nói chuyện riêng với con gái của tôi, vậy thì lần sau chúng ta gặp nhau, tôi nhất định sẽ dẫn con bé đến đây, cô cảm thấy như thế nào?”
Đường Hoài An nhất thời thấy khó xử, cô không nghĩ tới là trên đời này còn có một người không biết xấu hổ như thế, cô vô thức đưa mắt nhìn về phía Mạc Tư Quân, ngay cả chính cô cũng không biết trong đôi mắt của mình đều là vẻ cầu xin sự giúp đỡ rất mãnh liệt, nhưng mà Mạc Tư Quân ngay cả đối mắt với cô cũng không có.
Đợi đến lúc Đường Hoài An kịp phản ứng, Mạc Tư Quân đã dẫn cô ngồi xuống.
Nhìn tình huống hiện tại, Đường Hoài An biết là bữa cơm tối nay tuyệt đối không thể tránh né được rồi, nhớ tới hai yêu cầu của mình, cô âm thầm cắn chặt răng.


Vậy thì cứ ăn thôi, ăn một bữa cơm cũng không mất một miếng thịt, hơn nữa, xem ra Mạc Tư Quân căn bản không biết chuyện trước đó Đàm Tông Minh đã làm với mình, nếu không thì đêm nay anh tuyệt đối không có khả năng đưa mình đến trước mặt ông ta.
Mặc dù Mạc Tư Quân không thích mình, nhưng mà tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ người đàn ông nào dính líu quan hệ với mình, đây chính là sự ham muốn chiếm hữu đáng sợ của anh.
Chỉ cần Mạc Tư Quân có ở bên cạnh mình trong bữa cơm tối nay, im lặng ứng phó với anh, cuộc sống sau này của mình sẽ tốt hơn.

Đường Hoài An nghĩ đến đây, tâm trạng đã khá hơn một chút.
Toàn bộ bữa tiệc, Mạc Tư Quân và Đàm Tông Minh đều nghiêm túc nói chuyện, Đường Hoài An thấy cả quá trình đều không nhắc tới mình, tảng đá lớn treo ở trong lòng rốt cuộc cũng đã dần dần rơi xuống, bữa tiệc từ từ đến hồi kết.
Nhưng mà Đường Hoài An lại cảm thấy kỳ quái, bởi vì hai người đang bàn chuyện hợp tác làm ăn, nhưng mà đến lúc cuối cô không nhìn thấy bọn họ ký hợp đồng gì hết, suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu cô liền biến mất, hiện tại cô không có thời gian để suy nghĩ những chuyện này, bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Mạc Tư Quân và Đàm Tông Minh đứng dậy, Đường Hoài An cũng đứng dậy theo, cô cúi đầu nhìn đồng hồ ở trên tay, đã hơn chín giờ đêm.
Đàm Tông Minh cười nhìn Mạc Tư Quân, ông ta nói: “Vậy được rồi, coi như chuyện hợp tác của chúng ta đã xong, chờ một bước cuối cùng kết thúc thì lập tức ký hợp đồng.

Mạc tổng, cậu thấy như vậy có được không?”
Đường Hoài An không biết có phải là mình đã nhìn lầm rồi không, cô cứ luôn cảm thấy câu nói lúc nãy của Đàm Tông Minh mặc dù nói với Mạc Tư Quân, nhưng mà ánh mắt của ông ta lại nhìn mình.
Sắc mặt của Mạc Tư Quân vẫn lạnh nhạt như cũ, nhẹ gật đầu, sau đó quay người đi về phía cửa.
Đường Hoài An cầm lấy túi xách ở trên bàn đang chuẩn bị đi theo sau, Mạc Tư Quân đột nhiên dừng bước, anh quay đầu lại nói với cô: “Cô ở lại đây tiếp đãi Đàm tổng một lát.”

Đường Hoài An cho là mình đã nghe nhầm, cô lập tức mở to hai mắt: “Anh nói cái gì, kêu tôi ở lại đây với ông ta? Không phải là chuyện của các người đã nói xong rồi à?”
Chữ "tiếp đãi" trong miệng của Mạc Tư Quân làm cho trái tim của Đường Hoài An bỗng nhiên thắt chặt lại, một loại cảm giác không thoải mái quanh quẩn trong lòng, không thể nói, cũng không thể hình dung.
Đối mặt với câu hỏi liên tiếp của Đường Hoài An, trên mặt của Mạc Tư Quân vẫn không có biểu cảm gì, anh chỉ lạnh lùng mở miệng nói một câu: “Không phải là lúc nãy Đàm tổng đã nói rồi à, gần đây con gái của ông ấy đặt may áo cưới, cô có thể cho ông ấy một số ý kiến.”
Đường Hoài An không nói gì, cô muốn phân biệt trong lời nói của Mạc Tư Quân có mấy phần là thật, mấy phần là giả.

Quay đầu nhìn về phía Đàm Tông Minh, ông ta đang ngồi ở trên ghế sa lông, đốt một điếu thuốc, đôi mắt vốn dĩ hơi híp lại, dùng ánh mắt sổ sàn đánh giá Đường Hoài An, thân thể mập mạp lọt thỏm vào trong ghế sofa hết một nửa.
Thấy như vậy, Đường Hoài An căm ghét quay đầu lại, mắt nhìn thẳng về phía Mạc Tư Quân, trong đôi mắt có ánh sáng lập lòe.
“Anh không ở lại đây với tôi hả?”
Mạc Tư Quân quay đầu nhìn vào mắt Đường Hoài An, trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định: “Tôi còn có chuyện khác cần phải về công ty xử lý, cô kết thúc xong thì tự mình về nhà.”
Bản thân Đường Hoài An còn không biết là từ lúc nào cô đã bắt lấy tay áo của Mạc Tư Quân, lúc câu nói của Mạc Tư Quân vừa mới dứt, anh hơi dùng lực một chút, tay của Đường Hoài An liền tụt xuống khỏi cánh tay anh.
Bàn tay trống rỗng, trong nháy mắt, trong lòng của Đường Hoài An cũng trống rỗng.
“Đây chính là điều kiện mà anh đưa ra đó à? Tâm sự với Đàm tổng?” Đường Hoài An mặt không thể tin mà hỏi.
Mạc Tư Quân nhìn cô thật lâu, trong đôi mắt có cảm xúc phức tạp, thật lâu sau anh mới mở miệng nói: “Đúng vậy, đó chính là điều kiện của tôi.

Đàm tổng là khách hàng của tôi, cô nói chuyện phiếm đến khi ông ấy cảm thấy hài lòng mới thôi.”

Nói xong câu đó, Mạc Tư Quân trực tiếp đi ra khỏi cửa phòng bao, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Đường Hoài An đứng yên tại chỗ, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo, cô thậm chí cảm nhận được hai chân của mình không nghe theo sự sai khiến, đứng yên tại chỗ mà không có cách nào động đậy.
Được thôi, nếu như đây là điều kiện của anh...!vậy thì tôi đồng ý với anh.
Còn chưa kịp xoay người, Đường Hoài An liền nghe thấy sau lưng cách mình không xa truyền đến âm thanh của Đàm Tông Minh: “Cô Đường, đến đây ngồi một chút đi?”
Đường Hoài An giật mình, lúc nãy gọi là bà Mạc, bây giờ gọi là cô Đường, cái tên đàn ông già này, quả nhiên chỉ là lúc có Mạc Tư Quân ở đây thì mới có thể bày ra tư thế chó con cúi đầu khom lưng.
Cô xoay người lại, trên mặt là thần sắc lạnh nhạt, cô đi đến ngồi xuống chiếc ghế salon đối diện Đàm Tông Minh, khoảng cách giữa hai người ít nhất là hai mét.
Thái độ của Đường Hoài An kì lãnh đạm: “Đàm tổng, nói đi, ông cần tôi cho ông ý kiến gì?”
Đàm Tông Minh ngồi đối diện cười ha hả, biểu cảm trên mặt cũng không còn là dáng vẻ như lúc mà Mạc Tư Quân còn ở đây, đôi mắt háo sắc của ông ta di chuyển qua lại ở trên người, trên mặt Đường Hoài An: “Hôm nay cô Đường ăn mặc bảo thủ quá, theo như tôi thấy, phụ nữ ấy à, mặc quần áo phải lộ một chút, chỗ nào nên lộ thì lộ, không nên lộ thì cũng phải thích hợp lộ một chút mới đẹp, nhất là..."
Nói đến đây, Đàm Tông Minh rướn người ra phía trước một chút, trong nháy mắt kéo gần khoảng cách giữa ông ta với Đường Hoài An.
Đường Hoài An giật thót ở trong lòng, lập tức đứng dậy quát lớn: “Ông làm gì đó!”
Đàm Tông Minh xoa xoa tay, khuôn mặt tươi cười đầy nếp nhăn còn hiện ra một lớp dầu mỡ, làm cho người ta buồn nôn, ông ta tiếp tục nói những lời mà khi nãy mình còn chưa nói xong: “Cô Đường đừng khẩn trương mà, chúng ta có thể từ từ...!nhất là một người phụ nữ có dáng người cùng với gương mặt xinh đẹp giống như cô, ăn mặc lộ một chút mới đẹp mà có đúng không? Giống như lần trước cô bị tôi xé rách váy ở khách sạn vậy đó, cô còn nhớ rõ không, cô Đường?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.