Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 136: Ông Cụ Mạc Bị Bệnh Nặng





Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Hoài An sửa soạn đi đến công ty, cô quyết định nói thẳng với Mạc Tư Quân, trải qua chuyện của Đàm Tông Minh vào ngày hôm qua, Đường Hoài An đã dần dần cảm thấy chuyện này căn bản không đơn giản như thế.

Hơn nữa, cô cũng muốn hỏi rõ ràng câu lạc bộ tư nhân đó là địa bàn của Đàm Tông Minh, vậy thì cái bút ghi âm được để ở đó từ lúc nào.
Hơn nữa, lần này cô cũng coi như là đã đồng ý với hai điều kiện của Mạc Tư Quân, vậy thì hai yêu cầu đó, anh nhất định phải đưa ra một lựa chọn, cô không muốn để mối quan hệ cá nhân phải tiếp tục kéo dài, nhất định phải đưa ra hướng giải quyết, hoặc là...!kết thúc.
Có một chuyện quan trọng nhất, chính là chuyện mà Đường Hoài An không dám suy nghĩ một cách qua loa, đó chính là tối ngày hôm qua Mạc Tư Quân đưa cô đến chỗ của Đàm Tông Minh, rốt cuộc là có phải anh đã cố ý...
Nghĩ đến đây, trái tim của Đường Hoài An bỗng nhiên co rút, dường như là nó đang biểu thị cái gì đó với cô.
“Đinh!”
Cửa thang máy từ từ mở ra, Đường Hoài An chưa kịp bỏ đồ gì xuống thì đã phóng vào phòng làm việc của Mạc Tư Quân, vừa mới mở cửa ra, Đường Hoài An lại sửng sốt một hồi.
Trong phòng làm việc to như thế lại không có ai.
Đường Hoài An giống như là đi đến vách núi rồi đạp hụt một cái.

Cả ngày hôm qua anh ta không về nhà, hơn nữa trước đó trong điện thoại anh ta đã nói là Hứa Cát Anh gọi điện thoại cho anh ta, nói là công ty tạm thời có việc Đường Hoài An bước ra khỏi phòng làm việc của Mạc Tư Quân.
Cô vốn dĩ muốn trực tiếp đi vào phòng làm việc của Hứa Cát Anh để tìm cô ta hỏi một chút, nhưng mà lại không nghĩ tới đột nhiên gặp phải cô ta ở chỗ rẽ phòng giải khát.
Hứa Cát Anh nhìn Đường Hoài An, trên mặt là biểu cảm cười nhưng không phải cười: “Có chuyện gì thế, đi gấp gáp như vậy?”
Đường Hoài An không muốn phải nói nhảm nhiều lời với cô ta, cô đi thẳng vào vấn đề: “Tối ngày hôm qua là cô đã gọi Mạc Tư Quân đi à, nói là công ty tạm thời có chuyện cần phải xử lý?”
Đầu tiên, Hứa Cát Anh cười một tiếng, sau đó mới nói: “Đúng vậy đó, đúng là có chuyện này, không sai, sao vậy?”
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Hoài An sửa soạn đi đến công ty, cô quyết định nói thẳng với Mạc Tư Quân, trải qua chuyện của Đàm Tông Minh vào ngày hôm qua, Đường Hoài An đã dần dần cảm thấy chuyện này căn bản không đơn giản như thế.

Hơn nữa, cô cũng muốn hỏi rõ ràng câu lạc bộ tư nhân đó là địa bàn của Đàm Tông Minh, vậy thì cái bút ghi âm được để ở đó từ lúc nào.
Hơn nữa, lần này cô cũng coi như là đã đồng ý với hai điều kiện của Mạc Tư Quân, vậy thì hai yêu cầu đó, anh nhất định phải đưa ra một lựa chọn, cô không muốn để mối quan hệ cá nhân phải tiếp tục kéo dài, nhất định phải đưa ra hướng giải quyết, hoặc là...!kết thúc.
Có một chuyện quan trọng nhất, chính là chuyện mà Đường Hoài An không dám suy nghĩ một cách qua loa, đó chính là tối ngày hôm qua Mạc Tư Quân đưa cô đến chỗ của Đàm Tông Minh, rốt cuộc là có phải anh đã cố ý...
Nghĩ đến đây, trái tim của Đường Hoài An bỗng nhiên co rút, dường như là nó đang biểu thị cái gì đó với cô.
“Đinh!”
Cửa thang máy từ từ mở ra, Đường Hoài An chưa kịp bỏ đồ gì xuống thì đã phóng vào phòng làm việc của Mạc Tư Quân, vừa mới mở cửa ra, Đường Hoài An lại sửng sốt một hồi.
Trong phòng làm việc to như thế lại không có ai.
Đường Hoài An giống như là đi đến vách núi rồi đạp hụt một cái.
Cả ngày hôm qua anh ta không về nhà, hơn nữa trước đó trong điện thoại anh ta đã nói là Hứa Cát Anh gọi điện thoại cho anh ta, nói là công ty tạm thời có việc Đường Hoài An bước ra khỏi phòng làm việc của Mạc Tư Quân.
Cô vốn dĩ muốn trực tiếp đi vào phòng làm việc của Hứa Cát Anh để tìm cô ta hỏi một chút, nhưng mà lại không nghĩ tới đột nhiên gặp phải cô ta ở chỗ rẽ phòng giải khát.
Hứa Cát Anh nhìn Đường Hoài An, trên mặt là biểu cảm cười nhưng không phải cười: “Có chuyện gì thế, đi gấp gáp như vậy?”
Đường Hoài An không muốn phải nói nhảm nhiều lời với cô ta, cô đi thẳng vào vấn đề: “Tối ngày hôm qua là cô đã gọi Mạc Tư Quân đi à, nói là công ty tạm thời có chuyện cần phải xử lý?”
Đầu tiên, Hứa Cát Anh cười một tiếng, sau đó mới nói: “Đúng vậy đó, đúng là có chuyện này, không sai, sao vậy?”
Giọng nói của cô đột nhiên lại tăng cao: “Hiện tại tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị do chính Mạc Tư Quân bổ nhiệm, huống hồ chi chức vụ của cô còn nằm dưới tôi, cô có lá gan gì mà dám làm cho có với tôi như thế.


Tôi hỏi cô một câu liên quan đến tiến trình cuộc thi thiết kế váy cưới, chẳng lẽ là không nên à!”
Đường Hoài An rất hiếm khi nổi giận như thế này ở trước mặt của mọi người, cộng thêm giọng nói có hơi lớn, cho nên lực chú ý của những người xung quanh đều bị kéo tới, mọi người đồng loạt vây xem ở bên cạnh.
Mặc dù trong lòng của Hứa Cát Anh biết rõ chức vụ hiện tại của Đường Hoài An, nhưng mà nhìn thấy nhiều người bắt đầu xúm lại đây xem trò cười, trong lòng liền cảm thấy mình bị mất mặt, trong lúc nhất thời có một ẩn ý nham hiểm đột nhiên trào dâng ở trong lòng.
Khóe miệng của cô ta nở một nụ cười trào phúng: “A, còn biết mình là phó tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị? Nhưng mà cô mở to mắt mà nhìn xem, trên tay của cô thật sự có quyền lực gì à, bây giờ cô ở công ty có thể làm gì, hay là không thể làm gì, tôi tin tưởng chắc là trong lòng cô cũng biết rõ mà nhỉ?”
Ý trào phúng trong lời nói của Hứa Cát Anh không rõ ràng cho lắm, đám đông ở bên cạnh liền bắt đầu chế giễu, bình luận, trong lòng của Đường Hoài An dâng lên một cơn bão.

Thật ra thì những người ở đây đều biết Hứa Cát Anh nói sự thật, chỉ là bình thường e ngại thân phận của Đường Hoài An, cho nên không có ai dám nhắc tới chuyện này ở công ty.
“Mạc Tư Quân cho tôi quyền lực như thế nào đó chính là chuyện của anh ta, cô không có bất cứ tư cách gì mà hỏi vấn đề này.

Tôi đã được anh ấy thăng chức lên làm phó tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị, vậy thì tôi cũng có thể hỏi những chuyện mà tôi nên hỏi.”
Đường Hoài An nói một phen hùng hồn, đầy lý lẽ, tất cả mọi người đều không ngờ tới là ngày hôm nay cô lại nổi giận như thế, thế là lúc này mọi người hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả nhiệt độ trong không khí dường như cũng giảm xuống một chút.
Đường Hoài An lạnh lùng quét mắt nhìn đám người, quay người lại đi vào trong phòng làm việc của mình, cô ngồi ở trên ghế làm việc, cảm thấy trong lòng hỗn loạn.

Bây giờ cô chỉ muốn lập tức tìm được Mạc Tư Quân, hỏi rõ ràng những chuyện này là như thế nào.
Nếu không, cô sẽ cảm thấy mình có làm như thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.
Đường Hoài An lấy điện thoại di động từ trong túi xách, quả quyết bấm gọi cho Mạc Tư Quân, vang lên ba tiếng, đối phương đã nghe máy.
Giọng nói của cô đột nhiên lại tăng cao: “Hiện tại tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị do chính Mạc Tư Quân bổ nhiệm, huống hồ chi chức vụ của cô còn nằm dưới tôi, cô có lá gan gì mà dám làm cho có với tôi như thế.

Tôi hỏi cô một câu liên quan đến tiến trình cuộc thi thiết kế váy cưới, chẳng lẽ là không nên à!”
Đường Hoài An rất hiếm khi nổi giận như thế này ở trước mặt của mọi người, cộng thêm giọng nói có hơi lớn, cho nên lực chú ý của những người xung quanh đều bị kéo tới, mọi người đồng loạt vây xem ở bên cạnh.

Mặc dù trong lòng của Hứa Cát Anh biết rõ chức vụ hiện tại của Đường Hoài An, nhưng mà nhìn thấy nhiều người bắt đầu xúm lại đây xem trò cười, trong lòng liền cảm thấy mình bị mất mặt, trong lúc nhất thời có một ẩn ý nham hiểm đột nhiên trào dâng ở trong lòng.
Khóe miệng của cô ta nở một nụ cười trào phúng: “A, còn biết mình là phó tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị? Nhưng mà cô mở to mắt mà nhìn xem, trên tay của cô thật sự có quyền lực gì à, bây giờ cô ở công ty có thể làm gì, hay là không thể làm gì, tôi tin tưởng chắc là trong lòng cô cũng biết rõ mà nhỉ?”
Ý trào phúng trong lời nói của Hứa Cát Anh không rõ ràng cho lắm, đám đông ở bên cạnh liền bắt đầu chế giễu, bình luận, trong lòng của Đường Hoài An dâng lên một cơn bão.

Thật ra thì những người ở đây đều biết Hứa Cát Anh nói sự thật, chỉ là bình thường e ngại thân phận của Đường Hoài An, cho nên không có ai dám nhắc tới chuyện này ở công ty.

truyện tiên hiệp hay
“Mạc Tư Quân cho tôi quyền lực như thế nào đó chính là chuyện của anh ta, cô không có bất cứ tư cách gì mà hỏi vấn đề này.

Tôi đã được anh ấy thăng chức lên làm phó tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị, vậy thì tôi cũng có thể hỏi những chuyện mà tôi nên hỏi.”
Đường Hoài An nói một phen hùng hồn, đầy lý lẽ, tất cả mọi người đều không ngờ tới là ngày hôm nay cô lại nổi giận như thế, thế là lúc này mọi người hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả nhiệt độ trong không khí dường như cũng giảm xuống một chút.
Đường Hoài An lạnh lùng quét mắt nhìn đám người, quay người lại đi vào trong phòng làm việc của mình, cô ngồi ở trên ghế làm việc, cảm thấy trong lòng hỗn loạn.

Bây giờ cô chỉ muốn lập tức tìm được Mạc Tư Quân, hỏi rõ ràng những chuyện này là như thế nào.
Nếu không, cô sẽ cảm thấy mình có làm như thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.
Đường Hoài An lấy điện thoại di động từ trong túi xách, quả quyết bấm gọi cho Mạc Tư Quân, vang lên ba tiếng, đối phương đã nghe máy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.