Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 142: Chuyện Trong Biệt Thự Hoài Viên





Mặc dù ông cụ Mạc đang bị bệnh nặng, nhưng mà lực quan sát vẫn nhạy bén như thường ngày.
Mạc Tư Quân vẫn là biểu cảm lạnh như băng, Đường Hoài An đành phải mím chặt môi không nói lời nào, ông cụ Mạc như là khẽ thở dài một hơi, sau đó đột nhiên kéo tay của hai người bọn họ, đặt hai cái tay lại cùng một chỗ, bàn tay to của Mạc Tư Quân vừa vặn bao phủ bàn tay Đường Hoài An.
Bàn tay của Đường Hoài An theo bản năng run rẩy một chút, trái lại là Mạc Tư Quân lại không có động tác gì.
“Đừng có thấy ông già rồi là hồ đồ, ông vẫn hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình, lần này...!ông biết e là ông không còn được mấy tháng nữa.”
Nói đến đây, ông cụ Mạc đột nhiên dừng lại.
Nghe ông cụ cực kỳ suy yếu lấy một giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói ra những lời này, Đường Hoài An cảm thấy trái tim của mình từ từ bị thít chặt, trong lòng càng ngày càng khó chịu, trong cổ họng cũng có một cảm giác đau đớn khó nói thành lời.

Bởi vì tay của cô bị tay Mạc Tư Quân nắm lấy, cho nên Đường Hoài An cũng có thể cảm nhận được bàn tay của anh có hơi run rẩy một cách rõ ràng.
Ông cụ Mạc nhìn Mạc Tư Quân, rồi hỏi: “Tư Quân, nói cho ông biết...!bác sĩ nói ông còn bao lâu nữa?”

Đường Hoài An nhìn Mạc Tư Quân, cô đang tự hỏi phải làm như thế nào mới có thể trấn an cho ông cụ không quá đau lòng.
Nhưng mà một giây sau, cô lại nghe thấy Mạc Tư Quân bình tĩnh nói rõ: “Bác sĩ nói ông còn nhiều lắm là ba tháng.”
Đường Hoài An hơi kinh ngạc, trong lòng cũng có chút phẫn nộ, bệnh tình của ông nội đã nghiêm trọng như thế, nhưng mà Mạc Tư Quân lại không hề che giấu mà nói tình hình thực tế như vậy, anh không sợ là ông nội nhất thời không chấp nhận được à?
Nhưng mà lại nhìn ông nội, trên gương mặt như có điều suy nghĩ đều là vẻ bình tĩnh, không hề có một chút sợ hãi và bối rối nào.
Hình như là ông nội đang lầm bầm lầu bầu, mở miệng nói: “Xem ra...!cũng nên dặn dò hậu sự rồi.”
Sau khi nói xong, ông cụ kịch liệt ho khan vài tiếng, Đường Hoài An vội vàng bước lên vỗ nhẹ lưng để ông dễ thở, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt phức tạp của Mạc Tư Quân ngồi ở bên cạnh đang nhìn cô.
“Xem ra...!đời của ông cụ này cho đến chết cũng không thể nhìn thấy con cháu đời thứ tư được rồi, chung quy cũng là do ông không có phúc..."
Tim của Đường Hoài An hoảng sợ run lên một cái, bởi vì cô đột nhiên nhớ đến đứa nhỏ mới được một tháng vừa mới mất của mình...
Cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Mạc Tư Quân, lúc này, cô muốn bắt được thứ gì đó từ trên mặt của người đàn ông dù chỉ là một tia áy náy, thế thì trong lòng của cô cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.

Nhưng mà lại không có, cái gì cũng không có.
Dường như là Mạc Tư Quân không nghe thấy lời ông nội vừa mới nói, vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ cái gì đó.
Thật ra thì tư thế hiện tại của hai người khiến Đường Hoài An cảm thấy có chút xấu hổ, cô và Mạc Tư Quân vừa xảy ra chuyện không vui, chỉ cần có tiếp xúc da thịt thì đều sẽ làm cho cô cảm thấy sinh ra khúc mắc trong lòng.
Thế là cô bất động thanh sắc rút tay trở về.
Cuộc trò chuyện sau đó, nói là trò chuyện, thật ra phần lớn đều là một mình ông cụ lẩm bẩm, thẳng cho đến cuối cùng bác sĩ riêng đến nhắc nhở không thể làm phiền ông cụ quá lâu, phải để ông ấy nghỉ ngơi cho thật tốt, Mạc Tư Quân và Đường Hoài An mới rời khỏi căn phòng.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Mạc Tư Quân liền đi xuống dưới lầu, dường như là không muốn ở cùng Đường Hoài An thêm một giây đồng hồ.
Đường Hoài An lạnh lùng nói sau lưng anh: “Anh cứ trực tiếp nói tình huống thật cho ông nội biết như thế, không sợ ông nội già cả không chịu đựng được à?”
Mạc Tư Quân dừng bước, xoay người, có chút hứng thú mà nhìn Đường Hoài An: “Cô cho rằng ai cũng nhát gan, sợ phiền phức giống như cô?”
Đường Hoài An sửng sốt một hồi, không nghĩ tới là Mạc Tư Quân lại trả lời cô như thế.

“Anh có ý gì?”
Mạc Tư Quân cười lạnh một tiếng: “Bằng cách nào mà ông nội đã tạo dựng tập đoàn Mạc thị từ hai bàn tay trắng từ vài chục năm trước, chắc là cô cũng đã nghe hoặc ít hoặc nhiều rồi.

Ba đời nhà họ Mạc tôi đều kinh doanh, mỗi một người đều lăn lộn trong giới thương nghiệp nhiều năm, một người có tâm tính cứng rắn như ông nội tôi, cho dù ông ấy biết sắp chết thì như thế nào chứ? Cô cảm thấy ông ấy sẽ bởi vì nghe thấy bệnh tình thật sự của mình thì sẽ không chấp nhận được à? Đường Hoài An, cô không khỏi nghĩ người nhà họ Mạc của tôi quá đơn giản rồi đó.”
Theo từng câu nói liên tiếp của Mạc Tư Quân không mang theo bất cứ nhiệt độ và tình cảm, Đường Hoài An cảm thấy nhiệt độ trên người mình cũng đang từ từ biến mất.
Trong lời nói lúc nãy của Mạc Tư Quân có xuất hiện hai lần từ "người nhà họ Mạc", mang cho cô một loại cảm giác xa cách chân thật.

Cũng đúng thôi, từ trước đến nay anh đều loại trừ mình ra bên ngoài, cô cần gì phải để ý cái này chứ?
Thật ra thì nói trắng ra là tất cả đều là do mình tự tìm.
Năm đó, sau khi Đường Gia Hân xảy ra chuyện, gần như là tất cả mọi người không tin vào lời giải thích của cô, đều cho rằng là do Đường Hoài An tự tay làm tổn thương chị gái ruột của mình, mà thái độ của Mạc Tư Quân đối với cô cũng xảy ra thay đổi rất lớn, anh bắt đầu chán ghét cô.
Trong khoảng thời gian ấy, Đường Hoài An rốt cuộc cũng đã không chịu được áp lực vô cùng lớn và lời chỉ trích mà quyết định chạy trốn.

Nhưng mà vào cái đêm trước khi ra nước ngoài, cô lại đột nhiên nhận được lời mời của Mạc Tư Quân, nói là mời, thật ra là một lời cầu hôn vô cùng đơn giản.
Bây giờ nhớ lại mình của lúc đó, Đường Hoài An cảm thấy mình chính là một kẻ ngu, một kẻ ngu yêu Mạc Tư Quân đến điên rồi.
Lần cầu hôn đó, Mạc Tư Quân không hề che giấu mục đích đối với mình, anh biểu đạt quá mức rõ ràng ở trước mặt của cô, anh kết hôn cùng cô là vì trả thù cô, tra tấn cô.
Nhưng mà, lúc đó Đường Hoài An lại có suy nghĩ ích kỷ, cô không suy nghĩ đến người chị Đường Gia Hân biến thành người thực vật đang nằm trên giường bệnh, mà lại cảm thấy cuối cùng cũng sẽ có một ngày mình đánh động vào trái tim của người đàn ông này, cho dù là bây giờ anh chán ghét mình như thế.
Cho nên lúc đó Đường Hoài An đã đồng ý.
Cô cho rằng lựa chọn kết hôn với Mạc Tư Quân, cô tuyệt đối sẽ không thấy hối hận, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, Đường Hoài An cảm thấy mình đã sai rồi, sai tuyệt đối.


Lúc trước, cô không nên ôm theo tâm lý may mắn, bây giờ mối quan hệ của hai người cũng sẽ không trôi dạt đến tình trạng như hiện tại.
Lúc Đường Hoài An đang suy nghĩ chuyện cũ, Mạc Tư Quân đã không có ở trên lầu nữa.
Cô đi xuống dưới lầu, phát hiện Mạc Tư Quân đang ngồi trên ghế sofa, ở cửa đột nhiên có người đi đến, Đường Hoài An nhìn sang, chính là người quản gia trông cửa.
Ông ta đi đến trước mặt Mạc Tư Quân, khẽ gật đầu rồi nói: “Anh Mạc, ở bên ngoài có một người nói là muốn tìm cô Đường.”
Đường Hoài An đứng trên bậc thang, nghe thấy tên của mình thì sửng sốt một hồi, phản ứng đầu tiên trong lòng đó chính là...!chẳng lẽ là Đường Hạo Phong?
Không có khả năng! Ông ta sẽ không lớn gan đến nỗi đến đây tìm mình.
Mạc Tư Quân quay đầu, lạnh nhạt liếc nhìn Đường Hoài An, hỏi quản gia: “Người kia có nói mình tên là gì không?”
“Ông ta nói ông ta là chú của cô Đường, xin cô Đường nhất định phải gặp ông ta một lần.”
Trong lòng của Đường Hoài An lộp bộp, sắc mặt thay đổi, thế mà thật sự là Đường Hạo Phong.
“Quản gia Nguyên, bây giờ người kia đang ở đâu?”
Quản gia Nguyên khẽ gật đầu: “Đang chờ ở cửa chính.”
Nghĩ đến những yêu cầu vô lý của Đường Hạo Phong đặt ra cho mình, rõ ràng là cô đã từ chối ông ta rất nhiều lần, nhưng mà bây giờ Đường Hạo Phong lại tìm đến đây.

Đường Hoài An thật sự không nghĩ ra được mình phải đối phó với ông ta như thế nào, trong lúc nhất thời, lại không nhấc nổi bước chân.
Lúc cô đang do dự, giọng nói lạnh lùng của Mạc Tư Quân lại vang lên: “Đây là nơi dưỡng bệnh của ông nội, thế mà cô lại để Đường Hạo Phong theo dõi đến nơi này, chẳng lẽ còn cần tự tôi ra mặt giải quyết vấn đề giúp cho cô hả?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.