Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 145: Kế Hoạch Hai Thất Bại





Đường Hoài An ngồi trong phòng làm việc đếm thời gian, kể từ ngày hôm đó qua đi, Mạc Tư Quân đang ở trong biệt thự Hoài Viên vỏn vẹn một tuần.
Ngày hôm nay đúng lúc là thời gian anh về Mạc thị.
Đường Hoài An đứng dậy, lấy tờ đơn thỏa thuận ly hôn cô đã chuẩn bị từ sớm từ trong tủ pha lê, còn mở ra xem một chút, phía trên có chữ ký của cô, chữ viết gần như là nét chữ cứng cáp, đó là cái tên mà cô viết xuống với 100% quyết tâm.
Trên bàn làm việc màu đen có đặt một chồng tài liệu thật dày, là phần hợp đồng của đối tác gửi tới, phó tổng giám đốc Mạc thị chỉ có ký danh là cô đã ký tên rồi, mà bây giờ cần phải có chữ ký của Mạc Tư Quân.
Trước khi chưa được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị, Đường Hoài An chỉ phụ trách công việc của bộ phận thiết kế váy cưới, nhưng mà sau khi được thăng chức làm phó tổng giám đốc, cô lại phụ trách thêm nhiều nghiệp vụ khác nữa, phạm vi sản nghiệp thuộc Mạc thị rất rộng.
Nhưng mà thật ra thì nói dễ nghe một chút là phụ trách, nói không dễ nghe một chút, Đường Hoài An cũng chỉ là đang làm việc vặt mà thôi, ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt như đưa hợp đồng ký tên như thế này, vậy mà Mạc Tư Quân cũng chỉ rõ để cô làm.
Đường Hoài An đưa tay kẹp hai phần đơn thỏa thuận ly hôn giữa xấp tài liệu, sau đó kiểm tra cẩn thận một chút, cô căn bản không hoàn toàn chắc chắn đối với việc mà mình sắp làm.

Bây giờ, cô cũng chỉ có thể cầu nguyện.
Cầu nguyện Mạc Tư Quân sẽ không phát hiện trong hợp đồng có được xen lẫn cái gì khác.
Bởi vì quá khẩn trương, lực chú ý của Đường Hoài An đều đặt trên tài liệu ở trong tay, lúc đi đến chỗ rẽ, khóe mắt nhìn thấy có một người đang vội vã đi tới từ chỗ đối diện, bỗng nhiên tài liệu ở trong tay bị hất tung, tờ giấy màu trắng rơi đầy đất, trái tim của cô bỗng nhiên nắm chặt.


Ngẩng đầu lên nhìn, là Hứa Cát Anh.
Đường Hoài An vội vàng ngồi xổm xuống nhặt tài liệu lên, lúc này Hứa Cát Anh cũng ngồi xổm xuống.
“Đừng có động vào đồ của tôi.”
Giọng điệu của Đường Hoài An rất tỉnh táo, nhưng mà không có ai biết thật ra trong lòng của cô đang gợn sóng dữ dội.
Nhưng Hứa Cát Anh vẫn có thể thoáng nhìn thấy năm chữ to "đơn thỏa thuận ly hôn" được viết trên tờ giấy nào đó vẫn chưa kịp nhặt lên, trong mắt của cô ta hiện lên vẻ đắc ý.
Lại nhìn cảnh tài liệu rơi vãi tán loạn, cô ta đã hiểu đại khái, trong giọng nói mang theo một tia trào phúng: “Muốn dùng loại phương thức này để anh ta ký tên vào đơn ly hôn à?”
Đường Hoài An không quan tâm đến cô ta, sau khi nhặt đồ xong thì quay người đi khỏi, cho nên cũng không nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt của Hứa Cát Anh.
Đứng vững ở phòng làm việc của Mạc Tư Quân, Đường Hoài An trầm mặc thật lâu, thở dài một hơi rồi sau đó mới rốt cuộc gõ cửa.
“Vào đi.”
Hai chữ không nặng không nhẹ.
Đường Hoài An đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì có hơi giật mình một chút.
Mạc Tư Quân đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc, bóng dáng màu đen cao lớn bị cánh cửa pha lê trong suốt kéo thành một cái bóng sương mù mông lung.

Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu lên trên người Mạc Tư Quân.
Đường Hoài An cảm thấy rất kì lạ, ánh nắng là một loại đồ vật rất ấm áp, nhưng mà lại không thể làm cho Mạc Tư Quân trông ôn hòa dù chỉ là một chút.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá, Đường Hoài An không chịu được mà cau mày một cái, gần như là từ trước đến nay Mạc Tư Quân không có thói quen hút thuốc trong phòng làm việc, tại sao ngày hôm nay lại khác thường như thế? Hành động đột ngột xuất hiện của anh làm cho trái tim của Đường Hoài An trở nên căng thẳng hơn.
Mạc Tư Quân không nghe thấy tiếng người nói chuyện, anh xoay đầu nhìn thấy Đường Hoài An, đôi mắt cơ trí đen nhánh lóe lên mấy phần lạnh lẽo.
Anh lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì?”
Tay đang cầm tài liệu của Đường Hoài An không khống chế được mà run lên nhẹ, cô chỉ hi vọng là Mạc Tư Quân không phát hiện được sự khẩn trương của cô.
Tài liệu thật dày được đặt ở trên bàn làm việc, Đường Hoài An rũ mắt, mở miệng nói: “Đây là hợp đồng hợp tác với Thịnh Phong, tôi mang đến đây cho anh ký tên.”
Thật lâu sau, Mạc Tư Quân không nói cái gì, bởi vì Đường Hoài An căng thẳng cho nên vẫn luôn cụp mắt xuống, phạm vi tầm mắt của cô căn bản không nhìn thấy gương mặt của Mạc Tư Quân, nhiệt độ quanh thân bởi vì xung quanh yên tĩnh mà chợt hạ thấp xuống mấy độ.

Mạc Tư Quân là người thông minh như thế nào, Đường Hoài An chỉ sợ anh nhìn ra manh mối, trái tim bắt đầu không kiềm chế mà đập loạn.

Sợi dây cung đang kéo căng ở trong lòng càng ngày càng căng hơn, lúc Đường Hoài An cho là nó sắp đứt, cuối cùng, Mạc Tư Quân đã đi tới.
Anh ngồi xuống ghế làm việc, nhìn Đường Hoài An một chút rồi bắt đầu ký tên.
Thật ra thì phần lớn những vụ hợp tác này đều là do Mạc Tư Quân tự mình đi bàn, đương nhiên là anh biết rõ quá trình trong đó.
Những công ty hợp tác đó xem Mạc thị như thiên lôi sai đâu đánh đó, lá gan không lớn đến nỗi động tay động chân vào bản hợp đồng trong lúc cuối cùng, cho nên Mạc Tư Quân nhìn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp ký tên.
Đường Hoài An nhìn tốc độ ký tên của Mạc Tư Quân, trong lòng mừng thầm, xem ra là anh không phát hiện hai tờ giấy thỏa thuận ly hôn.

Vàng thau lẫn lộn, quả nhiên là một biện pháp tốt.
Bởi vì thấp thỏm, Đường Hoài An đành phải giả vờ như ngắm nghía phong cảnh xung quanh.
Một lát sau, cô nhận lấy tài liệu của Mạc Tư Quân đưa tới, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, trong lòng cô lại run lên một cái.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, không biết tại sao, Đường Hoài An luôn cảm thấy trong ánh mắt Mạc Tư Quân nhìn cô có một loại ý vị không nói rõ thành lời.

Rõ ràng là anh không phát hiện đơn thỏa thuận ly hôn mình giấu trong tài liệu, nhưng mà tại sao mình lại có cảm giác như bị anh nhìn thấu vậy chứ?
Loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, Đường Hoài An không muốn phải tiếp tục chịu đựng nó.
“Nếu như không có chuyện gì khác, vậy tôi đi ra trước đây.”
Sau khi nói xong, Đường Hoài An cầm tài liệu đi ra cửa, cô sợ là Mạc Tư Quân sẽ gọi mình lại, cho nên cô đi rất nhanh.
Khi trở lại phòng làm việc của mình, trái tim đang đập loạn của Đường Hoài An rốt cuộc cũng đã được bình tĩnh.
Căn bản không có tâm tư làm bất cứ chuyện gì khác, cô nhanh chóng ngồi xuống tìm hai tờ đơn thỏa thuận ly hôn trong xấp tài liệu, xác nhận xem Mạc Tư Quân đã ký tên chưa.
Lúc nhìn đến chỗ ký tên, Đường Hoài An kinh ngạc mở to mắt.

Đúng là ở đó có chữ viết, nhưng mà không phải là Mạc Tư Quân ký tên, mà là một câu khiến Đường Hoài An cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Đừng cho là tôi không biết cô đang suy nghĩ cái gì, tôi khuyên cô nên dập tắt suy nghĩ này sớm đi, cô ngu ngốc,nhưng tôi không ngu ngốc.
Là nét chữ của Mạc Tư Quân, cũng là giọng điệu nói chuyện của anh.


Đường Hoài An chán nản, chỉ muốn lập tức vò mấy tờ giấy này thành một cục rồi ném vào gương mặt ghê tởm của người đàn ông đó.
Trong lòng cô mất hết can đảm, bởi vì đây chính là biện pháp duy nhất mà cô có thể nghĩ đến để Mạc Tư Quân ngoan ngoãn ký tên vào đơn ly hôn, nhưng mà bây giờ lại bị anh vạch trần...!mình phải làm gì đây?
Đường Hoài An vốn dĩ cho rằng vô cùng thuận lợi, nhưng mà cô không ngờ tới là Mạc Tư Quân lại là một người có tâm tư kín đáo như thế, cũng đúng thôi, hiện tại cô bày tỏ ý nguyện muốn ly hôn mãnh liệt như thế, đương nhiên là anh sẽ đề phòng cô từng giờ từng phút.
Nhưng mà Đường Hoài An không hiểu tại sao Mạc Tư Quân lại không muốn ly hôn với cô?
Chỉ cần kéo dài một ngày, cô đều sẽ cảm thấy anh là bởi vì có lòng trắc ẩn với cô, cho nên mới không muốn ly hôn với cô, nhưng mà trong tiềm thức của Đường Hoài An biết rằng không phải là như thế, Mạc Tư Quân mãi mãi sẽ không yêu cô.
Nếu đã như vậy...!thế thì rốt cuộc là tại sao?
Thật sự giống như những lời mà anh đã nói với cô trong hôn lễ, muốn giữ cô ở bên cạnh tra tấn cả một đời?
Trái tim của Đường Hoài An càng ngày càng đau nhức, cảm giác xúc động trong lòng thôi thúc cô phải đi tìm Mạc Tư Quân nói cho rõ.
Cô cầm lấy hai tờ giấy thỏa thuận ly hôn vừa mới được Mạc Tư Quân viết lời cảnh cáo, trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của Mạc Tư Quân ra.
“Cạch!”
Đường Hoài An dùng tất cả khí lực, nặng nề ném hai tờ đơn lên trên bàn làm việc của Mạc Tư Quân, người đàn ông ngồi đối diện lại giống nhau đã sớm đoán được tại sao cô lại đến đây tìm mình, ngay cả đầu cũng không hề ngẩng lên, giọng nói lạnh nhạt: “Lại có chuyện gì?”
Đường Hoài An hơi không kiềm chế được cảm xúc: “Cho tôi một lý do!”
Mạc Tư Quân nhàn nhạt nhìn thoáng qua hai tờ đơn thỏa thuận ly hôn, lại lạnh lùng nhìn Đường Hoài An, dường như là anh phải dùng sự kiên nhẫn rất lớn.
“Tôi tha thứ cho hành vi ngu ngốc của cô, hi vọng là đừng có lần thứ hai.”
Đường Hoài An nổi trận lôi đình: “Mạc Tư Quân, trong lòng của anh biết rõ tôi không phải là đến đây để nghe anh nói những lời này, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà anh lại không tôn trọng ý kiến của tôi? Tôi chán ghét anh, tôi muốn ly hôn với anh, anh có nghe rõ chưa hả!”
Bởi vì câu chất vấn của Đường Hoài An mà Mạc Tư Quân đã mất đi một tia kiên nhẫn cuối cùng.
“Bộp!”
Tài liệu ở trong tay bị anh nặng nề ném lên trên bàn làm việc, đụng ngã ly nước ở trên bàn, phát ra một tiếng động lớn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.