Trong lòng Đường Hoài An tức giận không thôi, bởi vì khí thế ngang ngược hiện tại của Hứa Cát Anh, cũng là bởi vì cô nghĩ tới Mạc Tư Quân.
Sau khi Hứa Cát Anh đi khỏi, Đường Hoài An không hề do dự mà đi vào phòng làm việc của Mạc Tư Quân: “Có phải là Hứa Cát Anh đã đề xuất với anh, tôi sẽ đến bữa tiệc hợp tác vào tối nay không hả?”
Mạc Tư Quân đang dựa lưng ở trên ghế sa lông nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng nói chuyện, đột nhiên mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Đường Hoài An đang đứng ở một khoảng cách cách anh không xa.
Đường Hoài An sửng sốt một chút, cô không ngờ là Mạc Tư Quân đang nghỉ ngơi, nhưng mà mình đã làm phiền đến anh, vậy mà trên mặt của anh lại không có sự tức giận.
Chẳng lẽ...!trong lòng của Đường Hoài An đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ không thiết thực, có lẽ là người đàn ông này biết rằng đứa bé mà mình mất đi là con của anh ta, cho nên bây giờ trong lòng của anh ta cảm thấy có lỗi, sau đó thái độ đối xử với cô lại thay đổi lớn như thế.
Sự thật chứng minh, thái độ của Mạc Tư Quân còn tốt hơn là trong tưởng tượng của cô.
Mạc Tư Quân dùng sức nhắm mắt lại, lông mày có hơi nhíu lại một chút, dường như là muốn để mình tỉnh táo hơn, anh nhìn Đường Hoài An, rồi hỏi: “Ừ, sao vậy?”
Thái độ của Đường Hoài An vẫn cứng rắn như lúc nãy: “Chuyện ký hợp đồng lần này vốn dĩ không phải là do tôi phụ trách, tại sao lại muốn để tôi đi?”
Giọng điệu của Mạc Tư Quân khá bình tĩnh: “Tổng giám Hứa tạm thời có việc muốn xin nghỉ phép, tôi nhớ là trước kia trong lúc vô tình cô có từng nhắc tới hợp đồng này, tôi nghĩ chắc là ít nhiều gì cô cũng hiểu rõ nó.
Cho nên, lúc cô ta đề cử với tôi cho cô đi, tôi cảm thấy cô đi thì thích hợp.”
Không biết tại sao trong lòng Đường Hoài An lại tuôn ra một luồng cảm giác rất không thoải mái, nhiệt độ trong đáy mắt của cô có hơi lạnh: “Hứa Cát Anh, cô ta đề cử tôi thì anh liền đồng ý? Từ lúc nào mà mối quan hệ của anh với cô ta lại thân thiết như vậy?”
Bởi vì chuyện này mà Đường Hoài An trở tay không kịp, cho nên cô đang nổi giận, sau khi nghĩ lại thái độ những lời mà mình mới nói, cô mới phát hiện dường như là bên trong mang theo chút ý ghen tuông.
Mà dường như là những lời này rất có tác dụng với Mạc Tư Quân, sắc mặt của anh rõ ràng là hòa hoãn hơn lúc nãy rất nhiều, dường như là người đàn ông cười khẽ một tiếng, chậm rãi đi đến trước mặt Đường Hoài An, trong mắt cô xuất hiện vẻ khẩn trương.
Khuôn mặt của Mạc Tư Quân gần sát mặt cô, giọng điệu bình tĩnh: “Cho nên, Đường Hoài An, cô đang ghen à?”
Đường Hoài An sửng sốt một chút, lập tức chế giễu lại: “Đúng là buồn cười, tại sao tôi lại ghen chứ?”
Mặc dù là nói như vậy, nhưng mà vẫn không thể tránh khỏi, gương mặt nhỏ nhắn của Đường Hoài An vẫn đỏ lên.
Hai người đều im lặng, bởi vì đoạn đối thoại lúc nãy mà trong bầu không khí dường như lơ lửng một loại khí tức mập mờ, Đường Hoài An cảm thấy bực bội vì lời nói lúc nãy của mình, từ trước đến nay người đàn ông trước mắt đều đối xử rất tàn nhẫn và quả quyết với cô, nhưng mà thỉnh thoảng lại tạo ra một bầu không khí khó hiểu như thế này.
Truyện Đô Thị
Xuất phát từ tình cảm yếu ớt của hai người bọn họ, từ trước tới nay Đường Hoài An sẽ không cảm thấy ngọt ngào hay gì đó, cô sẽ chỉ cảm thấy xấu hổ và khó chịu.
Khoảng cách của hai người rất gần, Đường Hoài An bất động thanh sắc lùi về phía sau một bước, đôi mắt trong trẻo nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Mạc Tư Quân: “Thật ra thì anh không cần phải nói mấy lời nói mang tính đùa giỡn như thế này với tôi đâu, cũng không cần sau khi biết đứa nhỏ đó của anh mà trong lòng sinh ra cảm giác áy náy.
Về mối quan hệ của tôi và anh...!tôi đã sớm cho thấy thái độ rồi.
Cứ như thế đi, hi vọng là anh có thể hiểu.”
Lúc Đường Hoài An nói ra lời này, rõ ràng cô cảm thấy sức lực của mình từ từ biến mất, nhưng mà chính cô cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì, thế mà đầu lại chậm rãi cúi xuống.
Cô không nhìn thấy gương mặt của Mạc Tư Quân, chỉ nghe thấy tiếng cười lạnh rất rõ ràng của người đàn ông, giọng nói lạnh như băng truyền đến từ đỉnh đầu, trái tim của Đường Hoài An bỗng nhiên thít chặt.
“Vậy cô không cần thiết phải nói những lời này ra ngoài, mọi người đều là người trưởng thành, không có cái gì phải che che giấu giấu, tôi muốn làm sao thì làm, cô không có quyền can thiệp.”
Đường Hoài An kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn, da mặt của người đàn ông này dày đến độ làm cho cô phải than thở.
Lúc muốn nói chuyện, lại bị Mạc Tư Quân bước lên phía trước một bước, anh nói: “Đương nhiên, nếu như cô thật sự không muốn đến buổi tiệc hợp tác vào tối ngày hôm nay, cũng có thể không đi đến.
Lúc đó, tôi có thể phái người khác.”
Trong nháy mắt, Đường Hoài An tưởng là mình đã nghe lầm rồi, thế mà người đàn ông này lại nghe theo ý mình?
Ban đầu, trong lòng cô lập tức cảm thấy vui mừng, nhưng mà một giây sau cô liền bình tĩnh lại, cô biết mình không muốn nhận ơn nghĩa của Mạc Tư Quân, cho nên cô liền từ chối mà không hề do dự.
“Không cần phải phiền phức, để tôi đi.”
Sau khi nói xong thì cũng không đợi Mạc Tư Quân trả lời, Đường Hoài An quay đầu đi ra khỏi phòng làm việc của anh.
Dành thời gian sắp xếp những thứ cần thiết cho buổi hợp tác tối nay, cẩn thận xem một lần nữa, tám giờ tối, Đường Hoài An đến khách sạn Đế Hào trước giờ hẹn.
Trong phòng bao to như thế tràn ngập ánh vàng, thức ăn ở trên bàn từ từ được mang lên đầy đủ, đối phương đến ký hợp đồng là một người đàn ông tuổi tác khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, rất có phong thái của người lãnh đạo.
Sau khi trò chuyện một phen, Đường Hoài An biết rằng người đàn ông này được đối phương cử đến, là một người có hiểu biết đối với thị trường bất động sản ngày nay.
Bản thân cô không hề thành thạo về lĩnh vực này so với những người có chuyên môn, cho nên nhất thời hứng thú, thế là lại nói chuyện với đối phương thêm vài câu.
“Không nghĩ tới là tối nay phó tổng Đường lại tự mình đến đây, tôi thật sự thụ sủng nhược kinh.”
Đường Hoài An hào phóng cười một tiếng, trả lời lại: “Nghiêm tổng không cần phải khách khí như thế.”
Đối phương tên là Nghiêm Khôn, đeo một cặp mắt kính gọng vàng, trên người toát ra khí chất ôn tồn lễ độ, có chút tự nhiên, Đường Hoài An đã giảm đi vẻ đề phòng.
Thật ra thì trong lòng của cô vừa nhẹ nhõm lại vui mừng, Mạc Tư Quân đã từng phái mình tham gia hai lần hợp tác, nhưng mà hai lần trước đều gặp phải loại người khiến cho người ta nghĩ tới mà sợ.
Nhưng mà cô nhớ tới hồi chiều này không nhìn thấy vẻ khác thường gì trên mặt của Mạc Tư Quân, cho nên trong lòng của cô đã yên tâm được một chút.
Bây giờ nói chuyện với nhau một hồi, đúng là Đường Hoài An cảm thấy hình như là đối tác cũng không có ý đồ gì khác thường, thế là vô cùng thoải mái nhận lấy ly rượu của Nghiêm Khôn đưa cho.
Ly rượu ở trong tay không tính là quá lớn, hơi ngửa đầu lên uống một ly cạn sạch, hai người nhìn nhau cười một tiếng Nghiêm Khôn cũng đặt ly rượu ở trên tay mình lên trên bàn, lại không cẩn thận làm đổ cả bình rượu đỏ.
Bình rượu thuận theo phương hướng mà đổ về phía Đường Hoài An, cô giật mình kêu lên một tiếng, nhưng mà rõ ràng không kịp rồi, chất lỏng màu đỏ tươi văng lên trên chiếc váy màu trắng.
Nghiêm Khôn lập tức đứng dậy nhận lỗi: “Thật sự xin lỗi, phó tổng Đường, tôi không cố ý.”
Sau khi nói xong thì cầm lấy một cái hộp khăn giấy ở bên cạnh đưa cho Đường Hoài An, trên gương mặt nhã nhặn đều là vẻ xấu hổ.
Đường Hoài An nhận lấy, vừa lau vừa nói: “Không sao đâu, tôi đi vào nhà vệ sinh rửa một chút là được rồi.”
Chỉ là trong lòng âm thầm cảm thán, bây giờ thời tiết lạnh như thế, chờ một lát nữa mặc cái váy ướt đi ra ngoài, không biết là ở bên ngoài sẽ lạnh tới cỡ nào.
Nghiêm Khôn nói: “Được được, cô cứ đi đi, tôi chờ cô.”
Đường Hoài An cầm lấy túi xách đi vào trong nhà vệ sinh tẩy rửa vết rượu trên váy, mặc dù không có dấu vết rõ ràng, nhưng mà vẫn rất khó chịu.
May mà tính cách của cô không phải là loại người quá để ý đến hình tượng, cho nên cũng không có để ý nhiều lắm..