Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 158: Rõ Ràng Là Anh Không Yêu Cô Ấy





Triều Thế Minh ôm Đường Hoài An bằng tư thế ôm công chúa, cho dù là cách một lớp quần áo, anh ta cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi trên người của người ở trong ngực, nhiệt độ nóng ấm đâm thẳng vào trong lòng của anh ta.
Lúc này, Đường Hoài An đã cảm thấy đầu óc choáng váng, ánh sáng của ngọn đèn thủy tinh trong đại sảnh chiếu sáng mắt cô, nhưng mà cô chỉ có thể cảm thấy một tia sáng mông lung.
Bởi vì là buổi tối, cho nên trong đại sảnh khách sạn chẳng có bao nhiêu người, Triều Thế Minh nhanh chóng đi về phía thang máy.

Bởi vì trong lòng đang lo lắng, cho nên anh cũng không chú ý người đàn ông trong hành lang ở cách đó không xa đang bắn ra một ánh mắt hung ác nham hiểm.
Triều Thế Minh đi vào trong thang máy, trực tiếp nhấn tầng lầu có phòng vip của khách sạn này, đi thẳng một đường.
Thân thể của Đường Hoài An được nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường trắng tinh mềm mại, Triều Thế Minh nhìn người ở trên giường, cảm thấy có hơi khô họng, thế là tiện tay cầm một ly nước uống cạn, anh ta đứng ở bên giường, nhìn Đường Hoài An với ý thức mơ hồ, rõ ràng có thể cảm nhận được một sợi dây cung nào đó ở trong đầu đang dần dần được thả lỏng.
Thật ra thì Hứa Cát Anh nói không sai, sự tấn công của anh ta với Đường Hoài An đúng là có hơi e dè.
Mình là một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, không phải là không biết loại chuyện thân mật có tác dụng xúc tiến lớn như thế nào đối với chuyện tình cảm nam nữ, tất cả đều là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.


Lâu như thế, Đường Hoài An vẫn luôn không cho anh ta hi vọng, thậm chí là chút ám hiệu cũng không có.
Mà bản thân Triều Thế Minh vẫn luôn cho rằng mình là một người rất ga lăng, bởi vì mặc kệ tình huống như thế nào, cho đến bây giờ anh ta vẫn không có hành động quá đáng với Đường Hoài An.
Nhưng mà lần này không giống như thế, trong khoảng thời gian gần đây, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng mỗi lần mình đối diện với Đường Hoài An, trong lòng của anh ta trở nên vô cùng gấp gáp.

Hứa Cát Anh lại tự tay đưa Đường Hoài An như thế này đến trước mặt mình, từ sâu trong lòng, dường như là anh ta đã dự cảm có một số chuyện không thể khống chế...
Lại nhìn về phía Đường Hoài An, bởi vì khó chịu cho nên trên trán rịn ra một lớp mồ môi mỏng, mái tóc dính chặt vào gương mặt, làm lộ ra hình dáng gương mặt trái xoan nhỏ nhắn tinh xảo.

Cô nhẹ nhàng thở hổn hển, đôi mắt trong trẻo nửa khép nửa mở, nhìn thấy trước mặt mình dường như có một người đàn ông mặc quần áo màu đen đang đứng ở đó, trong lúc mơ mơ màng màng, người ở phía đối diện khớp với hình bóng trong trí nhớ của mình.
Sắc mặt của cô hơi ửng đỏ, đôi môi khẽ hé mở: “Mạc..."
Lúc Triều Thế Minh nghe thấy cái họ đó được nói ra từ trong miệng của Đường Hoài An, anh ta liền biến sắc, bước hai bước đi đến bên giường ngồi xuống, hai tay nắm lấy bả vai nhỏ nhắn của Đường Hoài An, trong giọng nói lộ ra một tia rét lạnh: “Cô vừa mới nói cái gì, cô đang gọi tên ai?”
Đường Hoài An nghe thấy có người đang nói chuyện với mình, dường như là ánh mắt mở to hơn một chút, cánh tay trắng nõn như ngọc cũng quấn lên cái cổ của người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng thì thầm: “Mạc...!Tư Quân."
Ngọn lửa giận ở trong lòng của Triều Thế Minh "phựt" một tiếng liền bốc cháy, trong giọng nói của anh ta lộ ra một tia ngoan ý: “Cô cứ gọi anh ta như thế, anh ta căn bản không yêu cô, tôi không cho phép cô gọi tên của anh ta trước mặt tôi.”
Lửa giận trong lòng Triều Thế Minh dâng lên cuồn cuộn, đôi mắt đột nhiên tối sầm, một bàn tay to lớn che lại.
Áo khoác của Đường Hoài An bị vài động tác của anh ta cởi ra, ở bên trong mặc một cái áo sơ mi sáng màu, mặc dù không phải ôm vào người, nhưng mà bởi vì vải áo rất mỏng, cho nên loáng thoáng có thể nhìn thấy hình dáng đồ lót và chiết eo thon ở bên trong.
Lập tức lộ ra hình dáng đồi núi hấp dẫn hứng thú của đàn ông, vừa lộ nhưng mà lại không lộ, càng làm đàn ông cảm thấy quyến rũ hơn.
Triều Thế Minh nhìn cảnh tượng trước mắt, cổ họng căng cứng, đồng thời cảm thấy một bộ phận nào đó ở bụng dưới của mình nổi lên một ngọn lửa, một dòng điện kéo dài toàn thân.
Cúc áo trên áo sơ mi của Đường Hoài An bị người đàn ông mở ra từng nút từng nút một, từ đầu đến cuối, cánh tay của cô đều không rời khỏi cổ của Triều Thế Minh.


Trong tiềm thức, cô nhận định người đàn ông trước mắt chính là người mà mình đang nghĩ ở trong lòng.
Triều Thế Minh thấp giọng mắng một tiếng: “Đáng chết!”
Chiếc áo sơ mi rộng rãi tuột xuống khỏi đầu vai, đầu vai của Đường Hoài An rất tròn, không hề có một miếng thịt dư thừa, trắng nõn tinh tế, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra, một loại cảm giác quyến rũ trần trụi.

Kiểu dáng áo lót màu đen vừa đơn giản lại bảo thủ, nhưng mà lúc này, trong hoàn cảnh như thế, loại cảm giác cấm dục ấy càng làm cho người ta muốn dừng mà dừng không được.
Mà Đường Hoài An thì vẫn luôn duy trì động tác vòng tay ở trên cổ người đàn ông.
Triều Thế Minh nhìn người trước mặt đã sớm mất đi ý thức, im lặng một hồi, rốt cuộc cũng đưa tay lên muốn chạm vào vai cô.
“Rầm!”
Cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra ngoài, bàn tay của Triều Thế Minh khó khăn dừng giữa không trung, chưa kịp thu hồi lại, anh ta nhanh chóng quay đầu nhìn ra cửa.
Là Mạc Tư Quân.
Người đàn ông mặc trên mình một bộ đồ đen, đứng ở cửa phòng, cho dù vừa mới làm một động tác mạnh bạo như đạp cửa, nhưng mà biểu cảm trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
Ánh mắt của anh lạnh lẽo, hai người đàn ông đối mặt với nhau, làm cho bầu không khí trong căn phòng dường như giảm xuống mấy độ.

Đôi môi mỏng của Mạc Tư Quân khẽ nhếch lên, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì, ánh mắt của anh hơi cử động, di chuyển khỏi gương mặt của Triều Thế Minh.
Nhìn cánh tay trắng như tuyết trên cổ của Triều Thế Minh, ngay cả bản thân Mạc Tư Quân cũng không biết là tại sao, chỉ có thể cảm nhận trong người đang có một ngọn lửa giận bùng cháy.
Không do dự chút nào, anh nhấc chân đi về phía Triều Thế Minh, trực tiếp vung một đấm lên trên mặt của anh ta.
Một nắm đấm này của Mạc Tư Quân gần như là dùng hết toàn bộ sức lực, bị một người trưởng thành cao khoảng 1m85 đấm một đấm như thế, gần như là không có người nào có thể chịu đựng được, cho dù là Triều Thế Minh có thói quen rèn luyện cơ thể thường xuyên.
Người đàn ông ngồi ở trên giường bị một đấm đánh ngã xuống đất, tất cả xảy ra trong một cái chớp mắt.


Triều Thế Minh đưa tay lau khóe miệng, loạn choạng đứng dậy từ dưới đất.
Anh ta cười khẽ một tiếng, khinh thường nói: “Sao vậy Mạc tổng, kể từ khi chia tay đến giờ, không có vấn đề gì đó chứ.”
Mạc Tư Quân lạnh lùng nhìn anh ta, không nói lời nào, trực tiếp bước ra phía trước, mặc quần áo lại cho Đường Hoài An, sau đó bế ngang cô lên, cả quá trình đều không thèm nói thêm một chữ, cũng không nhìn thẳng vào Triều Thế Minh.
Trong nháy mắt Mạc Tư Quân ôm lấy Đường Hoài An, anh liền cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi của người ở trong ngực, cúi đầu nhìn, cả gương mặt của Đường Hoài An đều hiện lên nét đỏ ửng không bình thường, trên cái trán và chóp mũi cũng rịn ra những giọt mồ hôi nhỏ li ti.
Có một câu nói như thế này, giữa người trưởng thành, sự sỉ nhục lớn nhất chính là không nhìn thẳng vào đối phương.
Triều Thế Minh nhìn Mạc Tư Quân bước từng bước đi đến cửa, trong lòng nhất thời nổi giận: “Mạc Tư Quân.”
Người đang đi đến cửa dừng bước, nhưng mà không quay đầu lại.
“Anh xác định anh muốn đưa cô ấy đi như thế à?”
Giọng nói lạnh lùng mang theo ý trêu tức của Triều Thế Minh vang lên ở sau lưng, Mạc Tư Quân quay đầu nhìn thẳng vào mắt của anh ta.
Rõ ràng là giọng điệu bình thản, nhưng mà lại làm cho người ta cảm nhận được một cổ khí thế hung hăng: “Chẳng lẽ là Triều tổng còn có ý kiến gì à?”
Cái cằm của Triều Thế Minh kéo căng, người đàn ông đối diện mình là một người có thủ đoạn cứng rắn trên chiến trường kinh doanh, cho nên, chỉ trong hai năm ngắn ngủi sau khi tiếp nhận tập đoàn Mạc thị mà đã có thể phát triển quy mô lớn gấp mấy lần, khiến cho người khác phải thổn thức.
Bọn họ đã từng hợp tác với nhau, cũng từng cạnh tranh với nhau, Triều Thế Minh đã từng chiêm ngưỡng thủ đoạn của Mạc Tư Quân, biết là nếu như anh thật sự muốn đấu, mình chưa chắc là đối thủ của anh.

Nhưng mà lần này đối với chuyện liên quan đến Đường Hoài An, anh ta hoàn toàn không có ý muốn thỏa hiệp.
Triều Thế Minh cười lạnh một tiếng, trong giọng nói đầy ý chất vấn và khiêu khích: “Mạc Tư Quân, anh căn bản không yêu cô ấy, tại sao cứ mãi nắm chặt cô ấy không chịu buông.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.