Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 164: Anh Dựa Vào Cái Gì Mà Đối Xử Với Tôi Như Vậy





Tốc độ phản ứng của người vệ sĩ đó cũng rất nhanh, trực tiếp vươn tay ra muốn ngăn cản Đường Hoài An.
“Cô Đường.” Vệ sĩ kêu lên.
Nhưng mà cho dù tốc độ phản ứng của anh ta có nhanh đi nữa thì cũng không bằng cơ thể nhỏ bé của Đường Hoài An, người vệ sĩ đó cao khoảng một mét chín, với lại Đường Hoài An khom người chạy về phía trước, cho nên không đợi vệ sĩ đuổi kịp cô, Đường Hoài An đã trực tiếp chui qua cánh tay của anh ta.
“..."
Vệ sĩ ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Đường Hoài An một đường một ngựa chạy vụt đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, vệ sĩ ở phía sau sắp đuổi kịp cô.

Đường Hoài An ở biệt thự nhà họ Mạc đã hơn hai năm, đương nhiên cô vô cùng quen thuộc với đường đi và cấu trúc bãi đỗ xe, mà đám vệ sĩ kia không có năng lực đó.

Thế là rất nhanh, Đường Hoài An liền bỏ rơi bọn họ rất dễ dàng.

Cô dùng tốc độ nhanh chóng khởi động xe, trên đường đi, bởi vì khẩn trương mà hít thở mạnh, lúc xe chạy ra ngoài, Đường Hoài An liền thấy mấy người vệ sĩ trực tiếp đứng ở lối ra vào chặn cô lại.
Đường Hoài An có thể cảm nhận rõ ràng trên trán của mình phát ra một lớp mồ hôi lạnh, hai tay không rời khỏi tay lái, xe vẫn di chuyển với tốc độ nhanh ở trên đường.

Mắt thấy cách đám vệ sĩ đó càng ngày càng gần, nhưng mà bọn họ có vẻ như không có ý rời khỏi.
Đường Hoài An nhìn thấy tình huống như vậy, trái tim nhấc đến cổ họng, nhìn sắc mặt nghiêm túc và kiên định trên mặt của đám vệ sĩ, trong nháy mắt, Đường Hoài An liền hiểu.
Trước kia, cô không tin là sẽ có vệ sĩ nào dùng tính mạng của mình để hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ đã giao, nhưng mà lần này thì thôi đi, người ra lệnh cho bọn họ là Mạc Tư Quân, đó chính là người đàn ông từ trước đến nay làm việc với thủ đoạn quyết liệt, vô cùng quyết đoán, không có người nào không dám nghe lời anh.
Dù chỉ là một mệnh lệnh giám sát cô, không cho cô ra ngoài, nhưng mà dưới tình huống như vậy, đám vệ sĩ vẫn dùng thân thể của mình ngăn cản trước đầu xe cô.
Trong lòng Đường Hoài An lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô không muốn làm tổn thương đến bọn họ, nhưng mà nếu như không sử dụng cái cách này, ngày hôm nay cô căn bản không có khả năng đi ra ngoài, cô không thích bị Mạc Tư Quân giam lỏng, cô không muốn là một con chim ở trong lồng.
Lúc này, Đường Hoài An muốn đánh cược một lần.
Trong tình huống bình thường, lúc đối diện với nguy hiểm đều sẽ bởi vì muốn bảo vệ mình mà phản xạ có điều kiện nhanh chóng tránh né, có lẽ là lần này sẽ thành công.
Nghĩ đến đây, Đường Hoài An dần dần bình tĩnh, chân đạp ở trên chân ga bắt đầu chậm rãi tăng tốc, lực độ đang cầm tay lái của hai tay cũng chắt hơn.

Mười mét...!bảy mét...!năm mét...!ba mét...
“Kít!”
Âm thanh thắng gấp cao vút bén nhọn vang lên, quán tính lớn đến nỗi làm cho Đường Hoài An nặng nề đâm vào ghế dựa, tóc mái ở trên trán bay loạn xạ.
Cô vẫn còn chưa hoàn hồn, cố gắng bình tĩnh nhắm mắt lại, muốn làm dịu tâm trạng, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được ngọn lửa giận ở trong lòng.
Đường Hoài An đẩy cửa xe, đôi chân dài bước ra ngoài.
“ Rầm!”
Đường Hoài An hung hăng đóng cửa xe lại, trong mắt lộ ra sự hung dữ, giọng nói cũng cất cao: “Có phải là các người không muốn sống nữa không?”
Trong một nháy mắt đó, những người đứng ở bên cạnh đều nhìn thấy toàn bộ quá trình, tốc độ lúc nãy của Đường Hoài An vô cùng nhanh, lúc sắp đụng vào mấy người vệ sĩ đó, xe của cô mới dừng lại.
Nếu như không phải bởi vì kỹ thuật lái xe của Đường Hoài An rất tốt, có lẽ là lúc nãy đã đụng bọn họ rồi, tình huống vô cùng nguy hiểm.

Thật ra thì Đường Hoài An không hề quen biết với một ai trong đám vệ sĩ này, bình thường mặc dù có gặp được một vài người trong biệt thự nhà họ Mạc, nhưng mà cũng chỉ gật đầu chào hỏi, căn bản không có nói chuyện với nhau.
Nhưng mà chính vì vậy, Đường Hoài An mới cảm thấy trong lòng còn hoảng sợ hơn so với bọn họ, cô căn bản không nghĩ tới thế mà lại có người không sợ chết mà đi chặn xe như vậy.
Bây giờ đã nhìn thấy rồi, bọn họ chính là người mà Mạc Tư Quân đã huấn luyện.
Đối diện với câu hỏi của Đường Hoài An, đám vệ sĩ đó không có ý định trả lời.
Bọn họ chỉ bình tĩnh đứng đối diện Đường Hoài An, không nói một lời, chỉ có cái người mà lúc nãy Đường Hoài An chạy thoát khỏi anh ta mới lên tiếng, cung kính nói: “Cô Đường, chúng tôi làm việc cho Mạc tổng, không phải là cố ý gây khó dễ cho cô, mong cô trở về cùng với chúng tôi.”
Giọng điệu của vệ sĩ rất lạnh nhạt, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì, dường như là căn bản chưa từng trải qua cảnh tượng mất hồn mất vía lúc nãy.
Đường Hoài An nhất thời bị tức nói không nên lời, cảm giác giống như là đấm một đấm lên trên lớp bông mềm.

Cũng đúng thôi, những người này từ trước đến nay chẳng nghe mệnh lệnh của ai ngoại trừ Mạc Tư Quân.
Trong nháy mắt đó, rốt cuộc cơn giận của Đường Hoài An đã đạt đến đỉnh điểm, cô chán ghét cách làm độc đoán của Mạc Tư Quân, mọi người là bình đẳng với nhau, huống hồ gì giữa hai người bọn họ là vợ chồng, rốt cuộc là anh dựa vào cái gì mà lại hạn chế tự do của mình như thế?
Đường Hoài An biết chuyện này căn bản không thể trách những người vệ sĩ trước mặt, nhưng mà bởi vì nhất thời xúc động, cô vẫn không nhịn được: “Ngày hôm nay, tôi chắc chắn sẽ không trở về cùng với các người, tôi có chuyện cần phải làm.

Nếu như hôm nay các người nhất định phải cản tôi, vậy thì bây giờ lập tức gọi điện thoại cho Mạc tổng của các người, cứ nói là tôi đang cố tình gây sự ở đây.”
Biểu cảm của Đường Hoài An hoàn toàn lạnh lẽo, hiển nhiên là thật sự nổi giận.
Mấy người vệ sĩ đối diện hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao bây giờ.
Cô Đường trước mặt đối với bọn họ mà nói, mặc dù là một người cần phải đối xử cung kính, nhưng mà cấp trên trực tiếp của bọn họ là Mạc Tư Quân, cho nên, bọn họ nhất định phải làm theo lệnh của anh.

Đối mặt với yêu cầu này của Đường Hoài An, bọn họ không biết có nên đồng ý không.
Đường Hoài An nhìn thấy bọn họ có vẻ khó xử, cô cũng đoán được nguyên nhân trong đó, thế là nhẹ nhíu mày, trong giọng nói lộ ra ý lạnh: “Sao vậy, các người không gọi có đúng không? Được thôi, vậy để tôi gọi.”
Sau khi nói xong, Đường Hoài An lui lại mấy bước, mở cửa xe ra lấy cái điện thoại ở trong túi, gọi cho Mạc Tư Quân.

Dường như là Mạc Tư Quân đã dự liệu Đường Hoài An sẽ gọi điện thoại cho mình, giọng điệu lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”
Đường Hoài An không hề do dự, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Kêu người của anh thả tôi ra ngoài!”
Cô rõ ràng nghe thấy Mạc Tư Quân ở đầu dây bên kia cười trào phúng một tiếng: “Sao vậy, ở trong nhà không hài lòng à?”
“Tôi muốn đến công ty làm việc.” Cô cố gắng để cho mình bình tĩnh.
“Vậy xin lỗi nha, ở công ty không có chuyện gì cần cô làm.”
Đường Hoài An hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn chặn xúc động muốn mắng anh ở trong lòng: “Mạc Tư Quân, anh không có tư cách hạn chế sự tự do của tôi, nếu anh còn đối xử với tôi như thế, tôi hoàn toàn có thể khởi tố anh, anh có biết không hả?”
Mạc Tư Quân cười lạnh một tiếng: “Đường Hoài An, cô chắc chắn là mình muốn chơi hình pháp với tôi?”
Đường Hoài An nghe thấy câu nói này của anh, khí thế đột nhiên ỉu xìu.

Đúng vậy đó, con người Mạc Tư Quân có thủ đoạn như thế nào, quen biết nhiều năm như thế, không phải là cô không biết, làm sao cô có thể đấu với anh đấy chứ?
“Vậy rốt cuộc là anh muốn như thế nào? Tôi chỉ muốn biết nguyên nhân mà anh đối xử với tôi như thế, tôi nhớ là gần đây tôi đâu có chọc giận anh cái gì đâu?”
Mạc Tư Quân ở đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, anh nói: “Đưa điện thoại cho bọn họ.”
Đường Hoài An bất ngờ, đưa điện thoại của mình cho vệ sĩ, đối phương cung kính nghe máy.
Không biết là Mạc Tư Quân đã nói gì với anh ta, Đường Hoài An chỉ nhìn thấy người kia lặng lẽ gật đầu, nói một tiếng: “Vâng, Mạc tổng.”
Vệ sĩ trả điện thoại di động lại cho Đường Hoài An, ra hiệu cho mấy người ở bên cạnh lui ra mấy bước, tay phải của anh ta duỗi ra phía trước, chỉ về phía cửa, khẽ gật đầu: “Cô Đường, mời cô.”
Đường Hoài An lạnh lùng nhìn anh ta, quay về xe của mình, lái xe đi đến tập đoàn Mạc thị..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.