Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 177



CHƯƠNG 177

Cuộc hôn nhân này, Mạc Tư Quân trước giờ chưa từng cho cô hy vọng và viễn tưởng gì, vào lúc cô sắp từ bỏ, Tiểu Bất Điểm này lại tới, Đường Hoài An biết đây là sự ban tặng mà ông trời dành cho cô, nhưng vận mệnh lại trêu ngươi như vậy, cô không giữ được anh, không giữ được đứa con của mình.

Cô chỉ có thể từ bỏ đứa trẻ này, cấy ghép gan thích hợp… Những thông tin trọng tâm này cứ hiên lên trong đầu Đường Hoài An, khi tiếng khóc dần biến mất, trong lòng cô đột nhiên hiện ra một tia sáng, theo cách nói của bác sĩ Lục mà suy nghĩ, nếu như có thể nhanh chóng tìm được gan thích hợp tiến hành cấy ghép, vậy thì, những gì cô muốn có phải có khả năng không?

Đường Hoài An từ từ bình tĩnh lại, cô không tin cô dễ dàng bị đánh ngã như vậy, nếu như không có ai nguyện ý cứu cô và Tiểu Bất Điểm, vậy cô tự cứu!

Cô tự hỏi kiếp này chưa từng làm chuyện gì xấu, cô không tin vận mệnh sẽ ngược cô như vậy!

Đợi đến khi bình ổn lại tâm trạng, một tuần mới đã bắt đầu, đến chuyến công tác.

Đường Hoài An đeo kính đen phóng khoáng bước đi ở sân bay, từ sau hôm suy nghĩ rõ vấn đề ở trong xe thì cô cảm thấy mình tràn đầy sức lực, cô biết tất cả đều là Tiểu Bất Điểm ở trong bụng cho cô lòng tin và sự cổ vũ, ngay cả chuyến đi công tác cùng với Hứa Cát Anh này, trong lòng Đường Hoài An cũng không sợ nữa.

Trước khi máy bay cất cánh, Đường Hoài An đã nhận được một tin nhắn của Mạc Tư Quân: Đến nơi gọi điện lại.

Năm chữ ngắn ngọn súc tích đến không thể ngắn ngọn súc tích hơn, quả thật là phong cách thường trực của người đàn ông đó, Đường Hoài An chỉ liếc nhìn rồi tắt máy, cô không biết Mạc Tư Quân tại sao lại đột nhiên giở gió kêu cô báo bình an cho anh, cô chỉ biết mình sẽ không nghe lời của anh.

Giọng nói của Hứa Cát Anh vang lên bên tai: “Tin nhắn của Mạc tổng sao?”

Trong lòng Đường Hoài An dấy lên sự phản cảm, cô lạnh lùng nhìn sang Hứa Cát Anh: “Cô lén xem điện thoại của tôi?”

Hứa Cát Anh mỉm cười không hề sợ hãi, dửng dưng nói: “Thật là tình ý nồng đậm.”

Đường Hoài An không thèm để ý cô ta, thông báo nhắc nhở vang lên, tất cả mọi người đều tắt điện thoại.

Một khoảng thời gian ngắn sau đó, máy bay đã xuyên vào tầng mây, trong khoang máy bay ánh sáng rất tối, rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy có người đang giở sách.

Hứa Cát Anh đột nhiên từ từ áp sát Đường Hoài An, trong giọng nói của cô ta mang theo ý cười, ở trong bầu không khí yên ắng trở nên rất rõ ràng: “Mang thai rồi còn chạy đi công tác xa như vậy, chắc rất không an toàn nhỉ?”

Giống như có một con dao sắc bén từ đỉnh đầu đâm thẳng vào trong tim, hô hấp của Đường Hoài An trong nháy mắt dừng lại.

Âm cứu của câu nói đó của Hứa Cát Anh vẫn vương vấn bên tai của cô, Đường Hoài An mặt mày sửng sốt quay qua, trên ghế ngồi có một chiếc đèn nhỏ màu vàng, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt của Hứa Cát Anh, khiến gương mặt của cô ta nhìn trông nửa sáng nửa tối, rõ ràng rất quỷ dị.

Lông mi của Đường Hoài An hơi run rẩy, cô đã rất nhiều sức mới khiến tâm trạng của mình bình tĩnh lại, trong giọng nói của cô nghe không ra cảm xúc gì cả: “Cô đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu.”

Hứa Cát Anh cười rất điềm nhiên: “Cô không cần căng thẳng như vậy, cũng không cần che đậy, tôi sẽ không làm gì với cô đâu.”

Đường Hoài An vốn rất ngạc nhiên về chuyện Hứa Cát Anh biết cô mang thai, cô ở trong đầu suy nghĩ kỹ một lượt, ngoài bác sĩ Lục ra, cô chưa từng nói cho bất kỳ ai chuyện cô mang thai, cô ta rốt cuộc làm sao mà biết?

Cho nên đối sách mới đầu của Đường Hoài An là địch không động mình không động, cô muốn dùng tốc độ nhanh nhất lật ngược chuyện này, nhưng điều không ngờ, từ vẻ mặt của Hứa Cát Anh thì thấy cô ta là thật sự biết chuyện cô mang thai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.