Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 184



CHƯƠNG 184

Nghĩ tới ngày mai là thứ 7, tâm trạng của Đường Hoài An có một loại vui sướng khó tả, bấm tay tính toán thời gian trước sau, cô mang thai cũng được gần 20 ngày rồi, tuy cơ thể không có phản ứng quá lớn, nhưng Đường Hoài An vẫn cảm thấy mang thai là một chuyện rất thần kỳ, sẽ khiến một người thay đổi rất nhiều thói quen, từ đó trở nên càng lúc càng không giống chính mình.

Cho nên khi Đường Hoài An đi qua cửa hàng kem, chỉ ở bên ngoài ô cửa thủy tinh liếc nhìn rồi vội vàng rời đi, những thứ cô trước đây thích ăn nhất, bây giờ gần như sẽ không đụng vào nữa.

Đường Hoài An sợ mình cả ngày cứ ở trong văn phòng sẽ khiến Tiểu Bất Điểm trong bụng rầu rĩ, vì thế cố tình đến công ty gần nhà đi dạo, còn đặc biệt đến siêu thị đồ tươi mua ít đồ.

Khi cô xách một túi quýt chua về đến nhà thì phát hiện Mạc Tư Quân vậy mà đã ngồi trên sô pha.

Chị Trần bận rộn ở trong bếp, nhìn thấy Đường Hoài An thuận tay để quýt vào trong tủ lạnh, đột nhiên hỏi: “Cô Đường mua quýt sao? Quýt mùa này còn rất chua.”

Đường Hoài An mỉm cười gật đầu nói: “Không sao, tôi dạo này thích ăn hơi chua.”

Vừa nói ra thì Đường Hoài An vội bịt miệng của mình lại, chẳng trách cô vừa rồi ở siêu thị ngửi thấy mùi quýt chua này lại không rời đi được, đó là vì… cô mang thai rồi! Bị chị Trần hỏi như vậy, cô mới phản ứng lại…

Đường Hoài An vội quay đầu nhìn vẻ mặt của chị Trần, quả nhiên vẻ mặt của chị ta như đang suy tư, trong lòng Đường Hoài An bỗng trở nên lo lắng, sợ chị Trần hỏi vấn đề mà cô nghĩ trong lòng, vì thế cướp lời nói trước: “Tôi không thích ăn đồ ngọt, bao gồm cả trái cây, cho nên mới mua số quýt chua này.”

Thấy sự nghi hoặc trên mặt chị Trần biến mất, trái tim của Đường Hoài An mới hạ xuống, cô quay đầu nhìn Mạc Tư Quân ngồi trên sô pha, anh đang chuyên tâm lướt chiếc máy tính bảng trên tay, rõ ràng không có chú ý tới cuộc đối thoại của hai người trong bếp.

Đường Hoài An thở phào một hơi.

Cả bữa cơm đều vô cùng yên tĩnh, giữa chừng, chiếc điện thoại Mạc Tư Quân để điện thoại trên bàn ăn đột nhiên đổ chuông, Đường Hoài An vô thức ngẩng đầu nhìn, trên màn hình nhấp nháy một dãy số lạ, nhưng Mạc Tư Quân chỉ nhìn sơ qua thì không chút do dự cầm lên nghe.

Anh lặng lẽ đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình, đi tới bên cạnh góc tường có chiếc bình hoa cao tới nửa người, ở đó có một cửa sổ, nhìn ra vừa hay là một hoa viên nhỏ, những ngọn đèn nhỏ đang sáng trong đêm.

Đường Hoài An nhìn bóng lưng nghe điện thoại của Mạc Tư Quân, cứ cảm thấy anh hình như đang cố ý tránh cô để nghe cuộc điện thoại này, bởi vì thật ra khoảng cách của hai người không xa, nhưng Đường Hoài An không nghe rõ một chữ nào Mạc Tư Quân nói cả.

Cảm giác kỳ lạ trong lòng đó càng lúc càng mạnh liệt, vừa rồi khi cô cúi đầu uống canh, Mạc Tư Quân rõ ràng nhìn bên cửa sổ đã xoay đầu liếc nhìn cô.

Đây căn bản không phải là trạng thái lúc bình thường của Mạc Tư Quân, cô dám khẳng định.

Một lúc sau, Mạc Tư Quân đã cúp máy quay lại bàn ăn, không hề liếc nhìn Đường Hoài An, cả không gian càng lúc càng trầm mặc, Đường Hoài An không kìm được sự tò mò mãnh liệt đó, cơm cô đã ăn xong rồi, đang lặng lẽ uống canh.

Nghĩ đến cuộc điện thoại cô đã nghe lén ở cửa phòng anh vào tối hôm trước khi đi công tác, giọng điệu của Đường Hoài An rất bình tĩnh, giống như đang hỏi một chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình: “Ai gọi vậy?”

Mạc Tư Quân không có ngẩng lên nhìn cô, chỉ đáp: “Một đối tác.”

Trái tim của Đường Hoài An rơi mạnh xuống, rơi tới chỗ sâu nhất không có một chút ánh sáng.

Cô đã chắc chắn, Mạc Tư Quân đang lừa cô, có đối tác nào có mặt mũi lớn mức có thể khiến Mạc Tư Quân nhớ số điện thoại của người đó chứ, hơn nữa nội dung cuộc trò chuyện còn che che đậy đậy như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.