CHƯƠNG 187
Vẻ giận dữ càng lúc càng lộ rõ trên gương mặt Mạc Tư Quân, thậm chí Đường Hoài An còn tưởng rằng anh ta sẽ bóp chết cô ngay tại chỗ.
“Cô thử nói lại một lần nữa xem?”
Đường Hoài An cười, nước mắt chất chứa vị mặn đắng: “Mạc Tư Quân, có phải anh luôn cho rằng bản thân mình rất ưu việt không? Thế nhưng tôi vẫn cho rằng anh thật sự rất đáng thương, luôn phòng thủ như một con nhím, bất kể là ai đến gần anh dù chỉ một bước anh cũng sẽ cảm thấy họ bụng dạ khó lường, muốn hãm hại anh, nhưng mà anh chẳng phải là loại người như vậy hay sao? Đối với tôi, anh là người cứ đến gần tôi thì liền làm tổn thương tôi, thật sự tôi… đau quá rồi, cầu xin anh buông tha cho tôi đi.”
Đường Hoài An bị nhấn xuống bàn, hoàn toàn không chút phản kháng, cô cảm thấy bản thân sớm đã kiệt sức, dường như chỉ nói ra những lời khi nãy thôi mà cô đã phải vắt cạn hết sức lực.
Mạc Tư Quân nhẹ nhàng cúi người, ghé sát tai Đường Hoài An, rõ ràng tiếng nói của anh ta ôn nhu nhẹ nhàng như ngọc như ngà, vậy mà giờ đây Đường Hoài An lại nghe như tiếng nguyền rủa của ma quỷ: “Cô quên rồi sao? Vào một đêm rất lâu về trước tôi đã từng nói với cô rồi, tôi muốn giữ cô lại cạnh tôi từ từ dày vò, li hôn, cô đừng có mơ tới.”
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Đường Hoài An cuối cùng cũng bị dập tắt, cô im lặng mở miệng, rốt cuộc vẫn không nói được lời nào.
Giống như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Mạc Tư Quân nở một nụ cười chất đầy vẻ khó hiểu, tiếp tục nói: “À đúng rồi, quên nói cho cô biết, khoảng thời gian trước tôi mới điều tra kĩ càng, thì ra công ty mà mẹ cô để lại có 30% cổ phần của cô, nhưng công ty ấy hiện tại đã trở thành của tôi rồi.”
Đường Hoài An mở to đôi mắt đầy vẻ ngờ vực: “Anh nói gì cơ?”
Lời nói của Mạc Tư Quân mang đầy vẻ chế nhạo: “Nghe không hiểu à? Thế để tôi nói rõ một chút, công ty thiết kế váy cưới Cố Thị bây giờ là tài sản do tôi đứng tên, bất kể cô muốn sau này lấy lại nó hay mong muốn nó đạt được một sự phát triển tốt đẹp kể từ bây giờ, thì cô bắt buộc phải tận tâm tận lực làm việc vì nó, nói ngắn gọn là cô phải làm việc cho tôi.”
Đường Hoài An tức thời nổi giận: “Anh coi công ty của mẹ tôi là cái gì chứ! Một món đồ chơi à? Muốn cho người khác thì cho, muốn thu về thì thu ư?”
Mạc Tư Quân nhếch mép cười: “Lẽ nào cô vẫn cho rằng Triều Thế Minh có hứng thú với cô sao? Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có là người con gái xinh đẹp mê mụi người khác đến cỡ nào thì cái thân phận thương nhân của hắn ta cũng không bao giờ thay đổi, thứ mà Triều Thế Minh coi trọng vĩnh viễn chỉ có lợi ích, tôi trả cho anh ta một cái giá cao, anh ta sẽ chẳng thiết tha gì giữ khư khư cái công ty Cố Thị bé nhỏ đó nữa.”
Mạc Tư Quân vừa nói dứt câu, khuôn mặt Đường Hoài An liền nóng bừng, nghĩ đến cách nói chuyện khi nãy của anh ta, có lẽ…bản thân thực sự đã đặt sai vị trí cho Triều Thế Minh, cô đã ngây thơ cho rằng mối quan hệ giữa cô và Triều Thế Minh đã trở thành mối quan hệ hợp tác, nhưng cô đã không chú ý đến thân phận của anh ta, một người thương nhân nhiều mưu mô thủ đoạn sẽ không bao giờ coi trọng tình cảm, bọn họ chỉ biết đến lợi ích mà thôi.
Thật là lạnh lùng, tàn nhẫn biết bao, nhưng đó lại là sự thật không thể chối cãi.
Mọi hy vọng trong lòng Đường Hoài An giờ đây đã biến thành tro bụi, cô nhanh chóng hồi tưởng lại những nguyên nhân và hậu quả từ trước đến nay, trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, giống như có hai sợi dây được chắp nối với nhau trong chốc lát vậy.
“Cho nên… anh điều tôi đến thành phố C công tác, hoàn toàn chỉ là để tống khứ tôi đi đúng không? Làm như vậy anh mới có thể thực hiện kế hoạch của mình một cách thuận lợi?” Giọng cô run run, chất chứa đầy vẻ bất lực và buồn bã.
Mạc Tư Quân cuối cùng cũng thả lỏng bàn tay đang nắm lấy cằm của Đường Hoài An rồi nói: “Xem ra cô cũng không ngốc như tôi tưởng tượng.”