Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 201



CHƯƠNG 201

Lần này, Đường Hoài An không được đưa tới bệnh viện, Mạc Tư Quân lái xe đưa cô về biệt thự nhà họ Mạc, lúc trên đường, anh đã gọi điện cho bác sĩ tư nhân nhà họ Mạc.

Phòng ngủ trên lầu, rèm cửa sổ không kéo mở, Đường Hoài An nằm trên giường, chăn ga đều là màu xanh xám sẫm, khiến sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, bác sĩ tư nhân Giang Minh Viễn kiểm tra cho cô.

“Bà Mạc vừa sảy thai, thân thể vốn đã rất yếu ớt, đặc biệt là tâm lý, không thể lại chịu bất kỳ kích thích nào, nếu không sẽ xuất hiện tình huống như hôm nay.”

Mạc Tư Quân cẩn thận lắng nghe, không nói chuyện, mặt mày nghiêm túc.

Thực ra chuyện hôm nay, anh không phải không đoán được hẳn là Hứa Cát Anh cố ý khiêu khích trước mặt cô, nhưng giây phút nhìn thấy cô lấy hiệp nghị ly hôn ra, tất cả lý trí của anh đều biến mất, người phụ nữ này, sao cô dám hết lần này tới lần khác khiêu chiến sức chịu đựng của anh đối với cô?

Nhưng anh không nghĩ tới thân thể cô đã yếu ớt tới mức này.

Sau khi bác sĩ Giang đi, Mạc Tư Quân ngồi bên giường Đường Hoài An, nhìn đôi tay gầy gò đó, có thể nhìn rõ mạch máu màu xanh nhạt phía trên, lòng bàn tay mềm mại của cô hướng lên, ánh mắt Mạc Tư Quân lướt qua đó, thấy nơi đó hình như có chút bất thường.

Trong lòng Mạc Tư Quân xao động, kéo tay phải Đường Hoài An tới nhìn cẩn thận, giữa lòng bàn tay là sẹo thật sâu, có vẻ kết vảy đã lâu, giống như miệng vết thương thật lâu trước kia để lại, ngón cái anh khẽ vuốt trên vết sẹo đó, liên tưởng với trong ký ức, muốn làm rõ cảm giác thân thuộc trong lòng đó rốt cuộc từ đâu mà tới.

Bỗng nhiên, bàn tay được vuốt ve đó của Đường Hoài An khẽ nhúc nhích, Mạc Tư Quân lặng lẽ rút tay mình đi, ba giây sau, cô chậm rãi mở mắt.

Sắc mặt Mạc Tư Quân rất bình tĩnh, theo đôi mắt dần mở, khuôn mặt anh cũng dần phóng to trong tầm mắt cô, Đường Hoài An nhìn rõ xong thì trái tim nhói đau, im lặng quay đầu đi.

Một người ngồi, một người nằm, hai người cứ im lặng cứng ngắc như vậy thật lâu.

Cuối cùng vẫn là Mạc Tư Quân mở miệng trước.

“Vết thương ở lòng bàn tay phải em là chuyện gì?”

Trái tim Đường Hoài An xao động, nhưng rốt cuộc không trả lời câu hỏi của anh, thật lâu sau cô mới nhàn nhạt nói ra một câu: “Tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi cầu xin anh rời khỏi nơi này.”

Nếu trong tình huống hai người ở chung bình thường, câu này sẽ được cho rằng là giở tính trẻ con, nhưng trái tim và thân thể Đường Hoài An bây giờ đều chịu tổn hại, từ giây phút quyết tâm muốn giữ Tiểu Bất Điểm trong bụng, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày mất đi bé, hơn nữa chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi không tới một tháng.

Mạc Tư Quân ngồi im lặng vài giây, nhìn sườn mặt người trên giường có chút gầy yếu, nói: “Nhẫn nại của tôi có giới hạn.”

Trái tim Đường Hoài An run rẩy, như bị người ta dùng sức hung hăng bóp chặt, cảm giác đau đớn tê dại lan rộng tới đầu ngón chân cô.

Giọng cô vỡ vụn run rẩy: “Cho nên bây giờ anh đang trách tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết Mạc Tư Quân, tất cả những điều này đều do anh ban tặng! Nếu hôm đó anh không đi núi Vân Mục, đám người đó cũng sẽ không lén tập kích anh, mà tôi cũng sẽ không vì lo lắng cho anh mà chịu kích thích lớn như vậy, sau đó cũng sẽ không sảy thai!”

“Tôi có vấn đề muốn hỏi em, đứa bé là của tôi sao?” Giọng người đàn ông vang lên trong không gian yên tĩnh, Đường Hoài An cảm thấy mình như một tên tội phạm chờ đợi tuyên phán.

Đường Hoài An kinh ngạc mở to mắt, hô hấp thoáng chốc như ngưng trệ, mũi và cổ họng chua xót: “Đây chính là vấn đề anh luôn muốn hỏi mấy hôm nay?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.