Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 210



CHƯƠNG 210

“Mạc Tư Quân, con làm chồng kiểu gì vậy hả? Bọn con đã kết hôn hai năm rồi, vất vả lắm Hoài An mới có thể mang thai, nhưng mà lại bị sảy thai, con nói xem con đã hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng như thế nào?”

Lần này nổi giận, ông cụ không kiềm chế được mà ho khan, Hoa Dung ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vuốt lưng để ông nhuận khí. Mạc Tư Quân lặng lẽ liếc nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Hoa Dung, bàn tay của người kia đang phủ ở trên lưng của Mạc Uy đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt lại hơi co rúm, nhỏ đến mức rất khó nhìn thấy.

Một ánh mắt nhỏ xíu như thế này, Mạc Tư Quân vẫn có thể nắm bắt được. Đường Hoài An ngồi ở bên cạnh nhìn bầu không khí có vẻ không đúng trước mặt, nhớ tới mặc dù đến bây giờ Mạc Tư Quân vẫn không thích mình, nhưng mà vị ông cụ Mạc này đối xử với mình rất tốt, thậm chí kể từ sau khi cô kết hôn với Mạc Tư Quân, lần nào ông cũng xem mình như là cháu gái ruột mà đối xử.

Đường Hoài An lo lắng nếu bầu không khí vẫn luôn căng cứng như thế, trạng thái của ông cụ Mạc sẽ càng ngày càng không tốt, đến lúc đó, nếu như xảy ra vấn đề gì lớn thì phiền phức rồi.

Đường Hoài An suy nghĩ trong lòng một lúc, cô lên tiếng.

“Ông nội, ông đừng có tức giận mà, cháu… với Tư Quân vẫn còn trẻ, sau này vẫn còn có rất nhiều cơ hội. Hơn nữa lần này sảy thai cũng không phải là trách nhiệm của một mình anh ấy, cũng là bởi vì cháu không cẩn thận, không xem việc mang thai là một chuyện quan trọng.”

Ngữ khí của Đường Hoài An rất ôn hòa, nói đến nỗi một giọt nước cũng không lọt. Mạc Tư Quân liếc mắc nhìn cô một cái, lúc nhìn về phía ông cụ, phát hiện biểu cảm âm trầm trên mặt của ông đã hòa hoãn hơn rất nhiều, trong lòng của Mạc Tư Quân không khỏi trở nên lạnh lẽo.

Mạc Uy gật đầu, biểu thị tán thành với lời nói của Đường Hoài An, chỉ là trong giọng nói vẫn không hề che giấu được vẻ trách cứ: “Sảy thai là chuyện lớn, lần này hai đứa bọn cháu đều có lỗi, phải chỉnh đốn lại cho thật tốt, lần sau không thể xuất hiện tình trạng như vậy nữa, có nghe rõ chưa?”

Đường Hoài An miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ gật đầu.

Không nghe thấy cháu trai cả của mình trả lời, gương mặt của ông cụ Mạc trầm xuống, nhìn về phía Mạc Tư Quân, giọng điệu cứng rắn hơn mấy phần: “Còn cháu thì sao?”

Trong đôi mắt của Mạc Tư Quân không có cảm xúc, chỉ lạnh nhạt phun ra một chữ: “Vâng.”

Thái độ lạnh lẽo cứng rắn khơi dậy sự bất mãn của ông cụ Mạc: “Chắc là trong khoảng thời gian này cháu ở công ty cũng cảm nhận được áp lực đúng không? Nhóm cổ đông già của Mạc thị, ông biết là tính tình của cháu vẫn luôn kiêu ngạo, chắc hẳn không đồng ý bị đám cổ đông già đó ngán tay ngán chân trong thời gian dài. Vẫn là câu nói lần trước, chỉ cần cháu sinh cho ông một đứa cháu trai mập mạp, ông sẽ không nói hai lời mà giao tất cả các cổ phần của tập đoàn Mạc thị cho cháu.”

Đường Hoài An giật mình, cô cố gắng kiềm chế không cho mắt mình nhìn về phía Mạc Tư Quân, trước kia cô đã dưỡng thành thói quen, chỉ cần có người nào nói tới chuyện liên quan tới Mạc Tư Quân thì kiểu gì cô cũng sẽ không hề do dự mà di chuyển sự chú ý của mình đến đó.

Nhưng mà bây giờ thì khác, Mạc Tư Quân đối xử với cô bằng thái độ đó, cô có lý do gì để quan tâm anh cơ chứ?

Đường Hoài An không muốn quên đi đau đớn của vết sẹo đã lành, huống hồ gì với sẹo trên người mình vẫn còn chưa lành, mãi mãi cũng không lành.

Lúc này, Hoa Dung ngồi ở bên cạnh vẫn không lên tiếng, đột nhiên lại mở miệng nói.

“Tư Quân, Hoài An, dì tin tưởng là bọn trẻ các con đều hiểu rõ lí lẽ. Mấy năm gần đây sức khỏe của ông nội càng ngày càng không tốt, tâm nguyện lớn nhất hiện tại của ông ấy là hi vọng cháu có thể có con, cho nên, nhất định đừng để ông ấy thất vọng.”

Ông cụ Mạc lại ho khan vài tiếng, dưới ánh đèn đang chiếu rọi, quả đầu với mái tóc hoa râm càng nhấn mạnh vẻ già nua và suy yếu của ông.

Giọng nói của mình vừa mới dứt, ánh mắt lạnh lùng của Mạc Tư Quân nhìn về phía bà ta: “Chuyện của tôi không có liên quan gì với dì.”

Mặc dù năm nay Hoa Dung đã gần năm mươi tuổi, nhưng mà làn da cùng với dáng người được bảo dưỡng rất tốt, cả người trông tràn đầy sức sống. Nhìn đứa con riêng ngồi chếch đối diện với mình, cho đến bây giờ bà ta với anh gần như là chưa từng có bất cứ trao đổi gì với nhau, nhưng mà dù sao thì mẹ ruột của anh đã qua đời bảy năm rồi, bây giờ mình mới chính là bà Mạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.