CHƯƠNG 216
Cô bị giật mình, xoay đầu nhìn, thì ra là Mạc Tư Quân bởi vì quá tức giận mà trực tiếp gạt đổ chiếc đèn bàn trên chiếc tủ ở đầu giường, vỏ đèn là thủy tinh, rơi trên sàn lập tức vỡ tan, sau đó đường dây điện phát ra một hai tiếng xẹt xẹt, một giây sau, cả căn phòng tối om.
Mạc Tư Quân vẫn ghìm chặt người của Đường Hoài An, khiến cô không cử động được.
Hai người ai cũng không nói chuyện, một lúc sau, mắt của Đường Hoài An cuối cùng cũng thích ứng được với bóng tối đột ngột, nhưng cô vẫn không nhìn rõ đường nét gương mặt của Mạc Tư Quân, chỉ có thể nhìn thấy con ngươi hơi sáng trong tối.
Đường Hoài An sững người trong giây lát, men rượu thật là một thứ kỳ lạ, rõ ràng khiến ý thức và trạng thái thân thể của con người trở nên vô cùng mơ hồ, nhưng lại có thể khiến ánh mắt của con người trở nên sáng như vậy.
Hồi lâu, giọng nói của Mạc Tư Quân vang lên ở phía trên cô, vừa mở miệng, mũi của Đường Hoài An càng vờn quanh mùi rượu.
“Là ông nội nói cho cô những điều này sao?”
Đường Hoài An không nói gì, đáp: “Phải.”
Cảm xúc của Mạc Tư Quân dường như đã dần dần ổn định lại, giữa hai người cách nhau một khoảng tối mơ hồ, người này cũng không nhìn rõ người kia, nhưng càng ở trong không gian mơ hồ không rõ như vậy, loại sinh vật như con người ngược lại giống như càng có thể mở ra nội tâm của mình.
“Tại sao… tại sao muốn ép hỏi tôi?”
Đường Hoài An không biết có phải mình nghe nhầm hay không, trong giọng điệu của Mạc Tư Quân mang theo một chút yếu đuốt, dẫn đến trái tim của cô rung lên.
Một người đàn ông như Mạc Tư Quân vậy mà có một ngày sẽ dùng loại giọng điệu này nói chuyện, trong lòng Đường Hoài An dâng lên một chút cảm giác kỳ lạ, anh… chắc là đã uống say rồi nhỉ? Nếu không sao có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt cô chứ?
Đường Hoài An ở trong bóng tối trầm mặc một lúc, không có trả lời, cô đưa tay phải lên, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, nơi đó đã từng có một sinh linh nhỏ bé, là sinh linh nhỏ bé cô mong mỏi muốn một lòng bảo vệ, nhưng nó mất rồi, nơi đó bây giờ trống không…
khiến cho trái tim của Đường Hoài An cũng trống rỗng.
Cảm giác báo thù lập tức dâng lên lần nữa, ánh mắt trống rỗng của Đường Hoài An nhìn thẳng trần nhà, cô cắn răng, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt, hồi lâu, cô mở miệng nói: “Bởi vì tôi muốn khiến anh cũng nếm thử sự đau khổ có mùi vị gì, bị người khác xé toạc vết thương có cảm giác gì!”
Đường Hoài An rõ ràng cảm nhận được cơ thể của Mạc Tư Quân ở phía trên cô cứng đờ, nhưng trong đầu cô lúc đó ong lên, ngàn vạn câu lên án đã từ trong lồng ngực nóng rực xông lên cổ họng, cô nôn nóng muốn xả toàn bộ chúng ra!
“Sao hả, anh cũng sẽ cảm thấy đau? Nhưng anh có đau bằng tôi không? Anh căn bản không hiểu…”
Dần dần, Đường Hoài An đã có lời nói năng lộn xộn.
“Tôi trân trọng đứa trẻ đó biết bao, nhưng anh thì sao? Nếu không phải là vì anh, chúng ta sẽ gặp chuyện đó ở trên núi Vân Mục, tôi cũng sẽ không mất đi con… Mạc Tư Quân…”
Tôi thật sự muốn khiến anh đền mạng.
Câu nói này bị chôn vùi trong tim của Đường Hoài An, cô cuối cùng vẫn không nói ra, bởi vì cô biết tất cả cái gọi là bồi thường đều đã không có ích gì rồi.
“Cho nên, ý của cô là cô mang thai con của người đàn ông khác? Mà tôi còn phải một lòng bảo vệ nó?”
Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút tình người của anh đâm thẳng vào tai của Đường Hoài An, trái tim của cô không kìm được mà run rẩy, sau đó là sự đau đớn khó thể che đậy.