CHƯƠNG 225
Ngữ khí của Triều Thế Minh tràn ngập sự thăm dò, Đường Hoài An đâu phải không nghe ra chứ?
Cô khẽ lắc đầu, trên mặt nở nụ cười lịch sự: “Đương nhiên sẽ không, đều là một số chuyện không có thật, Triều tổng cứ yên tâm.”
Dứt lời, người đối diện lại không nói chuyện, Đường Hoài An không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, trong ánh mắt của Triều Thế Minh vậy mà có một chút thất vọng, một giây sau, cô nghe thấy anh ta nói: “Tôi ngược lại rất hy vọng cô có thể để trong lòng.”
Đường Hoài An đầu tiên là sững người, sau đó mới hiểu được ý của anh ta, nhất thời không biết đáp như nào, mà Triều Thế Minh cũng dừng tại đây, nói: “Chúng ta vẫn là nói chuyện chính đi.”
Đường Hoài An gật đầu.
“Còn nhớ những bức ảnh lần gặp trước tôi đưa cho cô xem không? Người bê rượu trong ảnh, tôi đã tìm được anh ta rồi.”
Cùng lúc Triều Thế Minh dứt thời thì Đường Hoài An vì ngạc nhiên mà hơi há miệng, tốc độ tim đập đột nhiên tăng nhanh: “Vậy… có có được manh mối gì không?”
Bởi vì nói tới chuyện chính, thần sắc của Triều Thế Minh cũng trở nên nghiêm túc: “Người đàn ông đó không phải là người phục vụ chuyên nghiệp, mà là được người khác thuê tới, cũng tức là, anh ta bỏ thứ gì đó vào trong ly rượu của ba mẹ cô, quả thật là có người sai khiến ở đằng sau…”
Đường Hoài An cảm thấy tim của mình sắp nhảy vọt tới cổ họng: “Là ai?”
Triều Thế Minh nghiêm túc liếc nhìn cô, dường như hơi do dự, hỏi: “Cô chắc chắn cố muốn biết không?”
Đường Hoài An quả quyết gật đầu, trong ánh mắt là tự kinh định.
Miệng của Triều Thế Minh há ra, hờ hững nhả ra một câu: “Là một người tên Đường Hạo Phong.”
Chỉ trong một giây, Đường Hoài An cảm thấy giống như bị sét đánh, trong đầu của cô ong lên, Đường Hạo Phong…
Triều Thế Minh mặt mày nghiêm nghị: “Đường Hạo Thiên, Đường Hạo Phong, ông ta là gì của cô?”
Đường Hoài An cúi đầu, suy nghĩ xem có nên nói ra quan hệ giữa cô và Đường Hạo Phong cho Triều Thế Minh không, nhưng nghĩ đến nhiều manh mối như vậy đều là anh ta giúp cô tìm, cô chỉ có chân thành đối đãi với anh ta, chuyện này có lẽ mới có được cách giải quyết tốt hơn.
Đường Hoài An cắn răng, mở miệng nói: “Ông ta là em trai ruột của ba tôi.”
Triều Thế Minh sững người: “Chú của cô sao?”
Đường Hoài An lặng lẽ gật đầu.
Mấy tiếng trước, người chú ruột 4 năm chưa từng xuất hiện ở trước mặt cô bỗng gọi điện cho cô, mà bây giờ, Triều Thế Minh lại giúp cô tra ra được người tối năm đó bỏ thuốc vào trong rượu của ba mẹ là người chú ruột này…
Vậy thì sự xuất hiện đột ngột của Đường Hạo Phong lần này là vì cái gì? Đầu óc của Đường Hoài An rất hỗn loạn.
Giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, Đường Hoài An hỏi: “Vậy thứ mà người phục vụ đó bỏ vào trong ly rượu rốt cuộc là gì?”
Tay phải của Triều Thế Minh tì vào cái cằm sắc nét: “Điểm kỳ lạ của sự việc chín là ở chỗ này, tôi sau khi cử người đi tìm người phục vụ đó, cho anh ta đủ tiền để mua tất cả tin tức mà anh ta biết trong bữa tiệc tối vào năm đó, vốn tưởng mọi chuyện đều sẽ rõ ràng, nhưng anh ta lại nói thứ mà năm đó anh ta bị Đường Hạo Phong sai bỏ vào trong rượu chỉ là thuốc mê bình thường, chỉ đơn thuần khiến người ta rơi vào trạng thái hôn mê, hơn nữa sẽ không xuất hiện tình trạng không thể khống chế, người bị trúng thuốc này sẽ tỉnh lại trong khoảng thời gian nhất định, căn bản không tạo thành uy hiếp gì đối với cơ thể.”
Đường Hoài An yên lặng nghe, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.