CHƯƠNG 228
Cô ôm chặt bụng, cả người co lại ở trên giường không cho Mạc Tư Quân chạm vào mình, nhưng Đường Hoài An rõ hơn ai hết, một người đàn ông như Mạc Tư Quân, căn bản không màng đến vấn đề cơ thể của cô.
Cánh tay bị Mạc Tư Quân vặn ra, anh đè xuống, cả cơ thể phủ trên người Đường Hoài An, hai chân của cô bị anh dùng đầu gối của mình tách ra.
Đường Hoài An trong lúc đau khổ tuyệt vọng đã lên tiếng cầu xin, trong mắt của cô sớm đã chan chứa nước mắt, vừa mở miệng, ngay cả giọng nói cũng bị vỡ: “Tôi cầu xin anh… đừng như vậy, cơ thể của tôi không chịu nổi…”
Ma xui quỷ khiến thế nào bàn tay ôm Đường Hoài An của Mạc Tư Quân vậy mà khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt trong trẻo đó đều là nước mắt, lúc này đầu óc của anh trở nên vô cùng tỉnh táo, dục vọng nguyên thủy nhất sâu trong cơ thể cũng lập tức tan biến.
Anh bình tĩnh lại, từ trên cao nhìn xuống cô: “Đường Hoài An, cô nghe rõ cho tôi, tôi không phải vì quan tâm đến cơ thể của cô mới dừng lại, mà là vì—”
Đường Hoài An dùng sức khống chế nước mắt của mình, nhìn Mạc Tư Quân.
“Cô đã bị người đàn ông khác chạm vào rồi, cô quá bận, tôi không thèm.”
Nói xong thì bèn đứng dậy rời khỏi phòng ngủ của Đường Hoài An.
Một câu nói vừa rồi của Mạc Tư Quân, mỗi một từ đều giống như một lưỡi dao thẩm độc đâm vào tim của Đường Hoài An, cô lật người ngã ra giường, cơ thể đã vô cùng mệt mỏi, ngay cả sức nhấc tay cũng không có.
Tập đoàn Mạc Thị.
Tuy Đường Hoài An nói được Mạc Tư Quân bổ nhiệm làm phó tổng của Mạc Thị, nhưng thật ra người tinh mắt đều có thể nhìn ra, trong tay cô căn bản không có thực quyền gì cả, bây giờ ở công ty, ngay cả quyền nói chuyện của Hứa Cát Anh cũng lớn hơn cô, mà Đường Hoài An cũng không phải không rõ điểm này.
Lòng dạ của cô tuy lương thiện, nhưng từ bé đến lớn chưa từng trải qua những tháng ngày phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống như này, thời gian cứ trôi qua từng ngày như vậy, Đường Hoài An cảm thấy tiếp tục ở Mạc Thị càng lúc càng không có ý nghĩa.
Cô ngồi trên ghế làm việc, một chiếc bút máy đen xoay qua xoay lại trên tay cô, trên gương mặt xinh đẹp là vẻ mặt như đang suy tư, cuối cùng trong lòng cô đã có một quyết định.
Đường Hoài An đứng dậy đi về phía tủ văn kiện, mở cửa kính ra, nơi đó để hai bản thỏa thuận ly hôn cô đã ký, cô muốn cầm hai bản văn kiện này đi tìm Mạc Tư Quân.
Nếu như nói lần trước cô lấy thứ này ra là vì lúc đó cãi nhau với Hứa Cát Anh nên bị ép, vậy thì lần này, cô ở trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo lấy ra để Mạc Tư Quân ký tên.
Đến lúc tranh thủ vài thứ vì mình rồi.
“Cốc cốc cốc!: Đường Hoài An gõ cửa văn phòng của Mạc Tư Quân.
“Vào đi.”
Đường Hoài An đứng yên lặng ở cửa một lúc mới đẩy cửa vào, Mạc Tư Quân đang phê duyệt văn kiện, anh ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt vốn bình tĩnh lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng, Đường Hoài An nhìn sang chỗ khác, căn bản không định để trong lòng.
“Mạc tổng, tôi có chút chuyện muốn nói với anh.” Đường Hoài An nói với giọng điệu nghiêm nghị.
Mạc Tư Quân để bút trong tay xuống, cả người thoải mái dựa vào lưng ghế đằng sau, hai cánh tay để trên vành ghế, dáng vẻ rất thoải mái.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Đường Hoài An trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Mạc Tư Quân, chúng ta ly hôn đi.”