Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 231



CHƯƠNG 231

Tuy Đường Hoài An không biết điều kiện hôm đó Mạc Tư Quân nói với cô ở văn phòng của anh rốt cuộc là gì, nhưng chỉ cần Mạc Tư Quân đồng ý một điều kiện trong đó của cô, đối với cô mà nói đều là chuyện tốt.

Hơn nữa trong chuyện này, Đường Hoài An là có dự tính của mình, kết quả tốt nhất mà cô hy vọng trong lòng chính là Mạc Tư Quân chọn ly hôn, nếu như vậy thì quá may, cô cũng không cần để tâm những chuyện khác nữa. Nhưng nếu như Mạc Tư Quân chọn đồng ý để cô rời khỏi Mạc Thị, vậy mục đích của cô cũng coi như đạt được một nửa.

Đến lúc đó, Mạc Tư Quân ngày ngày đều ở công ty, đối với cô nhìn không thấy cũng sờ không được, núi cao hoàng đế xa, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, đợi khi anh phản ứng lại thì cũng không kịp nữa.

Đường Hoài An ở trong lòng vạch ra kế hoạch tốt đẹp, ngày cùng Mạc Tư Quân đi gặp khách hàng rất nhanh đã đến.

Địa điểm là ở một câu lạc bộ tư cao cấp, tuy không có xa hoa cao cấp như Thịnh Thế Hoa Đỉnh, nhưng được cái không gian rất yên tĩnh, khá thích hợp để bàn việc.

8 giờ tối, Đường Hoài An ngồi trên xe của Mạc Tư Quân đúng giờ xuất phát, bởi vì là gặp khách hàng, cho nên cô hôm nay cố tình sửa soạn một chút, tuy quan hệ vợ chồng của cô và Mạc Tư Quân không được hòa hợp, nhưng trong trường hợp khá quan trọng này, Đường

Hoài An vẫn hiểu được hai từ chừng mực.

Cô tối nay mặc một chiếc váy liền màu đen, chỉ là phần eo có hơi chiết lại nhưng đã đủ để toát lên dáng người và khí chất của cô, Đường Hoài An yên lặng ngồi ở ghế lái phụ, hai người cả chặng đường đều không nói chuyện.

Qua một đèn xanh, Mạc Tư Quân từ trong gương chiếu hậu đánh giá cách ăn mặc của Đường Hoài An, trong xe không có mở đèn, cần cổ trắng nõn và xương quai xanh tinh tế của cô dưới ánh sáng yếu như ẩn như hiện, anh nhìn từ trong gương, vậy mà cảm thấy có hơi chói mắt.

Đường Hoài An đang nhìn bên ngoài cửa sổ giống như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên quay đầu qua, Mạc Tư Quân dùng tốc độ tia chớp di chuyển ánh mắt của mình đi.

Đường Hoài An lại bắt được điểm cuối, cô nghi hoặc hỏi chơi: “Anh đang nhìn cái gì?”

Mạc Tư Quân mặt không đổi sắc lái xe, căn bản không để tâm tới cô, anh tối nay không biết bị làm sao, cứ có hơi bất an, là vì chuyện sắp thực hiện sao?

Không, không thể nào, anh đối với người phụ nữ bên cạnh, nên không có chút thích và lòng trắc ẩn nào mới đúng.

Đường Hoài An thấy anh không định trả lời thì cũng chẳng lạ, hỏi vấn đề mà cô nghĩ trong lòng: “Người phải gặp tối nay là vị khách hàng nào?”

Mạc Tư Quân trầm mặc, trọng giọng nói lại nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào: “Đến rồi sẽ biết.”

Tuy trong lòng Đường Hoài An nghi hoặc, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều nữa.

Chiếc xe dừng lại ở bên đường, hai người xuống xe, Đường Hoài An ngẩng đầu nhìn, phong cách kiến trúc ở bên ngoài câu lạc bộ tư nhân này trông nhìn không phải quá xa hoa, thậm chí có thể nói là có hơi tối giản, nhưng đợi sau khi hai người bước vào mới phát hiện thiết kế bên trong khác một trời một vực.

Chọn một nơi như này bàn công chuyện, thiết nghĩ vị khách hàng tối nay chắc cũng không phải là nhân vật nhỏ gì đâu nhỉ? Đường Hoài An nghĩ trong lòng như vậy.

Đường Hoài An chầm chậm đi theo đằng sau Mạc Tư Quân, trên trần của hành lang rộng có những ngọn đèn đủ màu từ từ nhấp nháy, không biết từ đâu truyền tới đoạn nhạc nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy vô cùng yên tâm.

Bởi vì trời tiết đã vào thu, không khí của buổi tối có hơi lạnh, cho nên bên ngoài Mạc Tư Quân có khoác một chiếc áo vest dài màu xám sẫm, Đường Hoài An đi ở đằng sau nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên nghĩ tới tang lễ 7 năm trước của mẹ anh, một thiếu niên 22 tuổi mặc quần áo đen, rõ ràng mặt mày đã trắng bệch, nhưng vẫn muốn cố chống đỡ đến phút cuối cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.