CHƯƠNG 236
Lúc này, mặc dù khí thế của Đường Hoài An không hề suy yếu chút nào, nhưng mà chỉ có chính cô mới biết được bây giờ cô đang sợ hãi ra sao, cô thậm chí có thể cảm nhận được bàn tay nắm lấy túi xách của mình đang run rẩy.
Đàm Tông Minh cười ha hả, ông ta ung dung nói: “Tôi thích dáng vẻ hung hăng của cô đó, chờ một lát nữa chơi mới kích thích, nhưng mà nếu cô đã kêu tôi lấy chứng cứ ra, vậy thì tôi nói cho cô biết, không cần tôi cho cô, tự Mạc Tư Quân có thể cho cô biết.”
Đường Hoài An không hiểu cho lắm, cô hỏi: “Ông có ý gì?”
“Nếu như lúc nãy cô đã nói có lẽ là bây giờ Mạc Tư Quân vẫn còn chưa đi xa, vậy thì cô có thể lập tức gọi điện thoại cho cậu ta ở ngay trước mặt tôi. Cô nói với cậu ta là tôi muốn có hành vi đồi bại với cô, cô yên tâm đi, đến lúc đó, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản cô đâu, sau đó cô cứ xem xem Mạc Tư Quân sẽ có phản ứng gì.”
Đường Hoài An cắn chặt môi, gần như là muốn cắn chảy ra máu, điện thoại đang nằm trong lòng bàn tay của cô, bởi vì trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, cho nên thân máy hơi nóng lên.
Lúc đầu, cô chỉ không tin cho nên cô mới dựa vào lý lẽ mà biện luận, nhưng mà bây giờ Đàm Tông Minh lại cho cô có một cơ hội để gọi điện thoại cầu cứu Mạc Tư Quân, ngược lại là cô lại không biết phải làm như thế nào. Không… không có khả năng, Mạc Tư Quân tuyệt đối sẽ không đối xử với cô như thế.
“Như vậy đi, bây giờ cô lập tức gọi điện thoại cho Mạc Tư Quân, nếu như cậu ta đồng ý đến đây cứu cô, vậy thì coi như tối nay vận may của tôi không tốt, con vịt tới tay còn có thể bay khỏi. Nhưng mà… nếu như cậu ta không đến đây, thế thì đêm nay cô phải đi theo tôi.”
Trong lời nói của Đàm Tông Minh là vẻ không thể kiềm chế, ánh mắt cứ lướt qua lướt lại trên người Đường Hoài An.
Mặc dù tình huống hiện tại rất khẩn cấp, nhưng mà Đường Hoài An vẫn cố gắng duy trì sự tỉnh táo và bình tĩnh của mình, trong tiềm thức của cô biết rất rõ tình huống càng phức tạp thì càng không thể bối rối.
“Tại sao tôi phải giao vận mệnh của mình cho người khác lựa chọn, ông cho rằng tôi ngu ngốc à?” Đường Hoài An lớn giọng chế giễu.
Cô lục lại ký ức lúc nãy khi mình và Mạc Tư Quân ở trong phòng bao, trên đường đi cũng không nhìn thấy có người trông chừng, bao gồm cả phòng bao ngày cũng trống rỗng, vậy đã nói rõ… tối nay Đàm Tông Minh đến đây một mình, cũng không có mang theo những người khác.
Sau khi trong lòng đã suy nghĩ rõ ràng, Đường Hoài An chớp đúng thời cơ, thừa dịp Đàm Tông Minh cúi đầu đốt thuốc không chú ý tới cô, cô bước một bước phóng ra xa, chạy lại cánh cửa. Cửa không bị khóa từ bên ngoài, Đường Hoài An kéo cửa ra, trong nháy mắt trong lòng của cô liền vui vẻ.
Cô là một người sống sờ sờ, tại sao có thể giao kết quả tối nay mình bị mang đi hay là ở lại cho một người khác quyết định.
Kéo cửa ra, Đường Hoài An cố gắng chạy nhanh ra phía trước, Đàm Tông Minh ở sau lưng cũng không đuổi theo, nhưng mà đột nhiên không biết từ lúc nào trên hành lang rộng lớn lại xuất hiện mấy người đàn ông mặc đồ màu đen, nhìn giống như là vệ sĩ.
Những người đó xông về phía Đường Hoài An, cánh tay mảnh khảnh của cô bị bọn họ nắm ở hai bên, hoàn toàn không thể động đậy, bọn họ kéo cô đi về phía phòng bao. Đường Hoài An vừa vùng vẫy, vừa kêu to: “Buông tôi ra, cứu mạng!”
Lúc này, rốt cuộc trong lòng của Đường Hoài An chỉ còn lại sợ hãi, trong nháy mắt kéo cửa ra, cô vốn cho là mình có thể chạy khỏi đây, nhưng mà Đàm Tông Minh đã sắp xếp người ở bên ngoài.
Bên cạnh cửa có một nhân viên phục vụ nam đứng đó, lúc Đường Hoài An đi ngang qua bên cạnh người kia, cô vội vàng cầu cứu với người kia, nhưng mà người kia lại làm như là mình không nghe thấy, tiếp tục im lặng đứng yên tại chỗ.
Đường Hoài An mất hết hy vọng.