Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 240



CHƯƠNG 240

Lông mày của Đường Hoài An giật một cái: “Cảm ơn anh.”

Cô đứng dậy từ trên ghế sa lông, đi ra sau lưng Lâm Nhất, sự hốt hoảng trong lòng vẫn còn chưa được lắng xuống, hai tay của cô vẫn còn đang run rẩy nắm chặt lấy tay áo khoác.

Lúc này, Lâm Nhất mới nhìn Đàm Tông Minh trên mặt đất, trong giọng nói lộ ra sự lạnh lẽo: “Đàm tổng, Mạc tổng chỉ nói là để cô Đường ở lại đây tâm sự với ông, nhưng mà thấy tình hình hiện tại như thế này, chắc là Đàm tổng đã hiểu sai ý rồi.”

Đàm Tông Minh bò dậy từ dưới đất, chỉ vào Lâm Nhất rồi lớn tiếng nói: “Mạc Tư Quân nói nói chuyện phiếm thì chính là nói chuyện phiếm à? Mọi người đều không phải là đèn đã cạn dầu, ai thật sự cho rằng cậu ta lại nói cái chuyện nói chuyện phiếm đơn thuần, cậu đừng có mà ở đây giả ngu với tôi!”

Sau khi Lâm Nhất nghe xong thì không nói chuyện, giơ tay lên ra hiệu cho người đi theo mình, có một người trong số đó đi đến bên cạnh cái bàn to, duỗi tay xuống phía dưới liền lấy ra một vật.

Anh ta đưa cho Lâm Nhất, sau đó giơ lên với Đàm Tông Minh: “Tôi có hơi không hiểu lời nói của Đàm tổng, nếu như ông thật sự cảm thấy Mạc tổng truyền đạt sai ý, vậy thì ông có thể mở đoạn ghi âm này để nghe một chút. Từ đầu đến cuối, ở bên trong, Mạc tổng chỉ nói là để cô Đường ở đây tâm sự với ông mà thôi, mà sau khi Mạc tổng đi rồi thì ông lại có mưu đồ làm loạn với cô Đường.”

Đường Hoài An nghe thấy lời nói của Lâm Nhất, cô kinh ngạc mở to mắt, cô ngẩng đầu nhìn về phía cây bút ghi âm đó, màu vàng có chiều dài không khác gì là cây bút chì thế mà… ở trong đó lại chứa một bản ghi âm ghi lại cuộc nói chuyện trong bữa tiệc.

Trong nháy mắt, Đường Hoài An trố cả mắt.

Hiển nhiên là Đàm Tông Minh cũng rất bất ngờ, sắc mặt của ông ta thay đổi, trong ánh mắt mang theo một tia tàn nhẫn: “Hay… hay cho một Mạc Tư Quân, cũng dám gài bẫy ông đây!”

Lâm Nhất tiếp tục nói: “Cho nên, Đàm tổng xác định vẫn còn muốn Mạc tổng để tính sổ à? Dựa theo hành vi tối nay của ông, bên phía chúng tôi có thể lập tức báo cảnh sát, nhân chứng vật chứng đều có đủ, chắc là Đàm tổng không phải là một người hồ đồ như thế?”

Đàm Tông Minh bị ăn quả đắng, tức giận đến nỗi quai hàm kéo cao, ông ta run run ngón tay chỉ vào Lâm Nhất, ngón tay run lên cả nửa ngày mới bực bội nói một câu: “Được lắm… xem như ngày hôm nay vận khí của tôi không tốt…”

Sau khi nói xong, lại liếc nhìn Đường Hoài An, nở một nụ cười gằn.

Nhìn nụ cười này của Đàm Tông Minh, Đường Hoài An lập tức cảm thấy sau lưng phát lạnh, thế là cô nhanh chóng di chuyển tầm mắt.

Bởi vì Lâm Nhất đến đây, cuối cùng Đường Hoài An đã thành công được đưa đi khỏi câu lạc bộ tư nhân này.

Đường Hoài An ngồi ở trong xe Lâm Nhất, lúc cô lên xe, cô mở cửa xe ra, làn gió đêm lạnh thấu xương quét qua gương mặt tái nhợt của cô, có vài sợi tóc bị gió thổi bay vào trong mắt, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt giống như đê vỡ mà rơi ra ngoài.

Trong lòng của Đường Hoài An mờ mịt, không biết mình khóc là bởi vì tóc đâm vào trong mắt, hay là bởi vì một vài chuyện khác.

Cô đưa tay dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt, khóe mắt của Lâm Nhất liếc nhìn cô, nhưng mà ai cũng không nói gì.

Đường Hoài An đột nhiên lại hỏi: “Là Mạc Tư Quân kêu anh đến hả?”

Lâm Nhất trả lời: “Vâng.”

“Không phải là tối nay anh ấy tạm thời đến công ty xử lý công việc hả?”

Giọng nói của Đường Hoài An có chút lạnh, thật ra ngay cả cô cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là sắp phải kết thúc rồi, tại sao bây giờ vẫn còn muốn quan tâm chuyện của anh ta, hay là nói mình thuộc về lọai người chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, đối với một số việc vẫn luôn muốn tìm ra nguồn gốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.