Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 248



CHƯƠNG 248

Căn biệt thự của ông nội nằm giữa sườn núi, hoàn cảnh thanh tịnh, chiếc xe của Đường Hoài An rẽ đẹp ở một khúc cua rồi sau đó dừng lại trước cửa biệt thự.

Đường Hoài An vội vàng bước xuống xe, hơi vuốt vuốt mái tóc rối bù của mình, bởi vì trước kia cô đã từng đến thăm ông nội với Mạc Tư Quân, cho nên người canh cửa cũng biết cô, nhẹ gật đầu với cô.

Đường Hoài An đi vào trong biệt thự, trực tiếp đi lên lầu hai, đi vào trong phòng ngủ của ông cụ Mạc. Vừa mới đẩy cửa ra, một mùi thuốc nồng nặc sọc lên mũi, Đường Hoài An vừa nhìn liền thấy ông cụ gầy yếu nằm trên chiếc giường lớn, cô bước tới gần mấy bước, nhìn thấy trên mu bàn tay gầy trơ xương của ông nội còn cắm ống truyền dịch, giọt nước trong suốt không nhanh không chậm chảy từng giọt từng giọt xuống.

Trong căn phòng to như thế không có một ai, im ắng vô cùng, ông nội đang ngủ, Đường Hoài An nhìn ông cụ ở trên giường ngay cả hô hấp cũng rất yếu ớt, không biết có phải bởi vì bị mùi thuốc ở trong phòng kích thích, cánh mũi của cô lại chua xót.

Gần như là muốn rơi nước mắt, sinh mạng của con người thật sự yếu ớt.

Đường Hoài An ngồi trước giường trông chừng ông nội một hồi, nhớ tới mình còn chưa biết tình huống của ông ấy như thế nào, thế là cô đứng dậy chuẩn bị đi tìm Mạc Tư Quân để hỏi tình huống một chút. Sau khi đi ra khỏi phòng của ông nội chính là một hành lang rộng lớn, mặc dù để thuận tiện cho người lớn tuổi sinh sống, cách bố trí màu sắc của toàn bộ biệt thự đều là gam màu ấm, nhưng mà bởi vì ánh sáng rất tốt, cho nên hành lang này trông rất sáng sủa.

Đường Hoài An bước ra phía trước, đi đến một căn phòng khác, cánh cửa hơi mở ra, cô đưa tay đẩy ra, có một người đang ngồi ở trên ghế sa lông híp mắt nghỉ ngơi.

Là Mạc Tư Quân.

Đường Hoài An không nói gì, chỉ là chậm rãi đi đến gần, dưới mắt của Mạc Tư Quân có quầng thâm màu xanh đen, rõ ràng là bởi vì mấy ngày nay ngủ không ngon giấc.

Anh vẫn mặc bộ vest màu đen, đoan đoan chính chính ngồi dựa lưng ở trên ghế sofa, Đường Hoài An không đánh thức anh.

Nhưng mà hai giây sau, giống như là có dự cảm gì đó, Đường Hoài An nhìn thấy mí mắt của Mạc Tư Quân khẽ cử động, sau đó mở mắt ra.

Đường Hoài An nhìn thấy rõ trong nháy mắt Mạc Tư Quân, lúc mở mắt ra, trong đôi mắt của anh tràn đầy địch ý và cảnh giác, thẳng cho đến khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình là cô, loại cảm xúc trong ánh mắt mới chậm rãi biến mất.

Đường Hoài An thấy vậy, trong lòng run lên một cái, chẳng lẽ cho đến bây giờ người đàn ông này chính là như vậy à? Ngay cả trong giấc ngủ cũng thường xuyên duy trì độ cảnh giác cao với người ở bên cạnh, bất cứ lúc nào thần kinh cũng trong trạng thái căng thẳng.

Lúc đang suy nghĩ những chuyện này, Mạc Tư Quân đột nhiên mở miệng nói chuyện, nhưng mà anh vẫn không ngồi dậy từ ghế sa lông.

“Sao cô lại đến đây?” Trong giọng nói của anh lộ ra vẻ mệt mỏi nhàn nhạt.

Đường Hoài An trả lời: “Tôi nghe anh nói là tình huống của ông nội không tốt cho lắm, cho nên tôi muốn đến đây thăm ông ấy.”

Nghe vậy, Mạc Tư Quân chỉ lạnh lùng nhìn cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.