Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 272



CHƯƠNG 272

Câu nói này vững vàng lọt vào lỗ tai Đường Hoài An, nhưng mà cô không có dự định có bất cứ phản ứng gì.

Triều Thế Minh cũng chỉ cười nhạt một cái rồi không nói gì nữa, trong lòng của anh ta hiểu rõ Muốn nắm bắt được lòng của Đường Hoài An không dễ dàng như vậy, xem ra đây chắc chắn là một trận đánh lâu dài.

Lúc nãy xúc động nói ra những lời đó, hoàn toàn là bởi vì lúc ấy anh ta tự loạn trận cước.

Trước đó, Hứa Cát Anh đã từng gọi điện thoại cho anh ta.

Lúc anh ta nghe thấy cô ta nói rằng Đường Hoài An kẹp đơn ly hôn vào trong tài liệu đi tìm Mạc Tư Quân ký tên, trong lòng của Triều Thế Minh rất vui mừng, anh ta vốn cho rằng lần này mình gần như không cần phải ra tay, mối quan hệ vợ chồng của Mạc Tư Quân và Đường Hoài An đã có thể cắt đứt như thế.

Nhưng mà lúc biết được Mạc Tư Quân căn bản không ký tên vào đơn thỏa thuận ly hôn, Triều Thế Minh bắt đầu thừa nhận mình có chút nóng nảy.

Đối với chuyện này, nếu như Đường Hoài An vẫn không đồng ý buông tay, anh ta vẫn có mấy phần thắng. Bởi vì cho đến bây giờ, anh ta chỉ tin tưởng vào mình, sẽ không nghi ngờ thủ đoạn của mình.

Nhưng mà anh ta không nghĩ tới đó chính là người không nguyện ý buông tay lại là Mạc Tư Quân, người đàn ông đó… quả thật là một đối thủ rất lợi hại.

Thời gian dần trôi qua, vậy mà lại sinh ra cảm giác lực bất tòng tâm, nhưng lúc Triều Thế Minh nhìn thấy đôi mắt thanh tịnh của Đường Hoài An, anh ta liền biết trong cuộc đời của anh ta có rất nhiều thứ là tình thế bắt buộc.

“Chúng ta vẫn luôn điều tra sự kiện đó, tôi cảm thấy có lẽ là cô cần chủ động đánh ra.” Triều Thế Minh nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt rất chuyên chú.

Đường Hoài An sửng sốt một hồi, cô hỏi: “Chủ động xuất kích, có ý gì?”

Triều Thế Minh thu hồi vẻ mặc đùa giỡn lúc nãy, biểu cảm nghiêm túc lại đứng đắn: “Suy nghĩ của tôi là nếu muốn nhanh chóng điều tra ra kết quả của chuyện này, vậy thì phải làm cả hai phương án. Tôi có thể đảm bảo rằng tôi sẽ cử người đi ra ngoài để điều tra các sự kiện trong năm mà không bị gián đoạn, nhưng mà mấy ngày trước tôi đột nhiên kịp phản ứng lại, nếu như chúng ta dám đi gần đến tâm bão.”

Ánh mắt của Đường Hoài An có hơi dao động, cô hỏi: “Ý của anh là ra tay từ nhà họ Mạc?”

Triều Thế Minh lộ ra một nụ cười khen ngợi: “Không sai, chính là ý này, tiệc tối năm đó ở nhà họ Mạc là do Mạc Thương Hải, ba của Mạc Tư Quân tổ chức, mà lần trước chúng ta cũng đã nói người được sai xử bỏ thuốc là người của Đường Hạo Phong, vậy cô có biết mối quan hệ giữa Đường Hạo Phong với ba chồng của cô là gì không?”

Đường Hoài An suy nghĩ mãi vẫn không hiểu gì hết, lúc ba mẹ còn sống, cô không nghe bọn họ nhắc tới người chú này của mình cùng với Mạc Thương Hải có quan hệ gì. Hơn nữa, tuy nói hai người đều mở công ty, nhưng mà quy mô khác một trời một vực, theo lý thuyết, trên phương diện làm ăn không có gì qua lại mới đúng.

Mà nhớ đến một vài thói quen xấu trước kia của Đường Hạo Phong, Mạc Thương Hải là con trai cả của gia tộc kinh doanh lớn, cho dù là mối quan hệ cá nhân, Đường Hoài An căn bản cũng không nghĩ ra bọn họ có khả năng liên lạc với nhau.

Triều Thế Minh chấp hai tay thành hình cái tháp đặt ở bên môi, một bộ dạng như có điều suy nghĩ: “Tôi cảm thấy… chắc chắn là giữa Mạc Thương Hải và Đường Hạo Phong từng có giao dịch gì đó, mặc kệ là có thể cho người khác biết hay không, chúng ta đều phải điều tra cho rõ ràng, một khi đã làm chuyện gì đó thì chắc chắn sẽ để lại một chút dấu chân ngựa.”

Đường Hoài An cảm thấy khó xử: “Nhưng mà thật ra thì bình thường tôi với lại ba chồng của mình không có qua lại gì với nhau, bọn họ gần như rất ít đến biệt thự nhà họ Mạc.”

Triều Thế Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì cần phải ra tay từ Mạc Tư Quân mới được.”

Đường Hoài An đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt là ý vị thăm dò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.