Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 55: Cô Bị Sa Thải



Có giọt mồ hôi nhỏ xuống từ trên trán của Mạc Tư Quân, rơi trên sống lưng trần trụi bóng loáng của Đường Hoài An, giọt mồ hôi nóng hổi.

Mạc Tư Quân hài lòng nở nụ cười, nhưng mà động tác của anh cũng không dừng lại, nhớ đến bàn tay của Triều Thế Minh đặt ở trên lưng của Đường Hoài An trong buổi vũ hội, còn có bộ dạng lúc ấy cúi người xuống muốn hôn cô, Mạc Tư Quân cảm thấy trong lòng của mình giống như có một ngọn lửa đang được đốt cháy.

Chỉ có dùng hết sức để trừng phạt người phụ nữ dưới thân, ngọn lửa giận của anh mới có khả năng chậm rãi được dập tắt...

Một trận chiến kịch liệt qua đi, hai người đều rơi vào tình trạng kiệt sức, Đường Hoài An cảm thấy mình sắp chết rồi.

Đột nhiên Mạc Tư Quân lại kề người tới một lần nữa, trong lòng có Đường Hoài An nhảy lên một cái, không biết anh lại muốn làm cái gì.

“Lúc nãy cô hỏi tôi có xứng với Đường Gia Hân không có đúng không?” Mạc Tư Quân nói bên tai cô.

Đường Hoài An không nói gì.

“Tôi nói cho cô biết, tôi yêu Đường Gia Hân là sự thật, cô không có tư cách để chất vấn tôi.”

Đường Hoài An đã thể niệm thái độ của Mạc Tư Quân đối với mình đã có thay đổi trong khoảng thời gian này, cho dù cô biết thái độ của Mạc Tư Quân đối với mình đã thay đổi cùng với tình yêu căn bản không có liên quan tới nhau, nhưng mà lúc này khi cô chính tai nghe thấy anh nói anh yêu Đường Gia Hân, trong lòng của Đường Hoài An vẫn đau tột cùng.

Nghe thấy lời nói của Mạc Tư Quân, Đường Hoài An không nói gì, cô nở một nụ cười trào phúng trong bóng đêm.

Mạc Tư Quân thấy cô không có phản ứng, trong lòng lại đột nhiên sinh ra một ngọn lửa giận, anh vô cùng chán ghét loại cảm giác bị người ta xem thường, nhất là lúc Đường Hoài An đối với anh như thế, người phụ nữ này dựa vào cái gì vậy chứ?

Đường Hoài An còn chưa kịp mặc quần áo, bờ vai trần trụi vẫn dính mồ hôi, Mạc Tư Quân lại lật vai của cô qua để cô nhìn thẳng vào mặt mình, nhờ ánh trăng, Đường Hoài An thấy được đôi mắt của Mạc Tư Quân lạnh lẽo không có bất kỳ cảm xúc nào.

“Đường Hoài An, nói đi, nói là cô biết tôi không yêu cô.”

Nghe nói như vậy, trong lòng của Đường Hoài An như là có đồ vật gì đó vỡ nát, nó giống như sự kiên trì mười mấy năm qua, nhất định phải tàn nhẫn kêu mình xác nhận như vậy ư?

“Tôi kêu cô nói chuyện, nói là cô biết tôi không yêu cô.” Đường Hoài An cảm thấy cảm xúc của Mạc Tư Quân đã dần mất kiểm soát, nhưng mà cô không biết tại sao anh lại đột nhiên trở nên như thế này.

Cuối cùng, cô lại nghe thấy mình nói: “Tôi biết anh không yêu tôi, từ đầu đến cuối người anh yêu đều là Đường Gia Hân, như thế này anh đã hài lòng chưa?”

Mạc Tư Quân yên lặng nhìn Đường Hoài An, ba giây sau anh buông lỏng tay ra.

Giống như là một quả bóng bị rút mất không khí, tay của Mạc Tư Quân vừa mới rời khỏi người mình, cả người của Đường Hoài An liền xụi lơ.

Trong bóng tối, cô cảm giác Mạc Tư Quân đi ra ngoài.

Không biết trôi qua bao lâu, Đường Hoài An đứng dậy, từ giường đến phòng tắm chỉ có mấy bước, cô lại cảm thấy mình đi cả một thế kỷ.

Một lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, còn kèm theo tiếng khóc kìm nén.

Nhưng mà trong màn đêm tĩnh lặng như thế này, căn bản không có người nào nghe được.

Ban đầu Đường Hoài An thút thít cũng không phải là muốn ai nghe thấy, mà là bởi vì...!cô thật sự không thể chịu đựng được nữa, cảm giác ấm ức cứ luôn đè nén ở trong lòng như hồng thủy vỡ đê, cũng không dừng được.

Tám giờ sáng ngày hôm sau, Đường Hoài An tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn mình vẫn còn đang ngã ngồi trên sàn nhà trong phòng tắm, nước trên sàn nhà đã trở nên lạnh buốt, cho dù là mùa hè, thân thể của Đường Hoài An vẫn lạnh đến phát run.

Cô không ngờ là mình lại trực tiếp ngủ trong phòng tắm, sau khi sửa soạn một phen, Đường Hoài An đến công ty.

Sau khi bước ra khỏi thang máy, Đường Hoài An cảm thấy bầu không khí trong phòng làm việc không giống với bình thường.

Bình thường những cấp dưới đối xử với cô một mực cung kính, bây giờ cũng đang nhìn cô, ai nấy đều mang theo biểu cảm xem kịch vui, hoặc là ánh mắt đồng tình.

Đường Hoài An đã dự cảm có chuyện gì đó xảy ra.

Lòng của cô đột nhiên trầm xuống, chẳng lẽ mọi người đã biết chuyện mình bị mắc bệnh ung thư rồi hả?

Nhưng mà căn bản không có khả năng này, người biết mình bị bệnh, ngoại trừ bác sĩ thì cũng chỉ có Phó Tùng Lâm, mà Phó Tùng Lâm không thể nào có tiếp xúc với ai ở công ty.

Đang muốn mở cửa bước vào trong phòng làm việc của mình, sau lưng lại vang lên âm thanh của ông chủ: “Hoài An, cô vào đây một chút đi.”

Quay đầu lại, Đường Hoài An nhìn thấy ông chủ đang vẫy tay với mình, dự cảm bất thường ở trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng, Đường Hoài An lo lắng bất an, cất đồ của mình vào trong phòng làm việc rồi sau đó đi đến chỗ của sếp.

“Nào, ngồi đi.” Sếp chỉ lên trên ghế salon.

Bởi vì năng lực thiết kế của Đường Hoài An nổi trội hơn so với những người cùng tuổi, thái độ làm việc bình thường của Đường Hoài An cũng rất tốt, cho nên sếp thật sự rất thưởng thức cô.

Nhưng mà đây là lần đầu tiên Đường Hoài An nhìn thấy lúc sếp nói chuyện với mình lại có biểu cảm căng cứng như thế.

Cô yên lặng nhìn sếp, nhìn thấy người kia có chút khó mở miệng, nhưng mà cuối cùng vẫn phun ra mấy chữ.

“Hoài An, ngày mai cô không cần phải đi làm nữa.”

Đường Hoài An kinh ngạc mở to hai mắt, cô hỏi: "Sếp, sếp vừa mới nói cái gì?"

Khắp khuôn mặt của sếp đều là vẻ áy náy sâu sắc: “Cô chính là người có năng lực thiết kế mạnh nhất trong số những người trẻ tuổi tôi đã gặp, trong khoảng thời gian này tôi đều đã thấy được những cố gắng của cô ở công ty, chờ một lát nữa tôi sẽ kết toán tiền lương và tiền thưởng cho cô.”

Đường Hoài An mới không quan tâm tiền lương tiền thưởng cái gì đó, điều mà cô quan tâm chính là thái độ của người bên cạnh đối với cô, tại sao bây giờ ngay cả nơi làm việc cực khổ của mình mà cũng đối xử với mình như thế.

Nhưng mà cô có thể nhìn thấy rõ sếp có gì đó khó nói, không có khả năng vô duyên vô cớ sa thải mình như thế.

“Sếp, nguyên nhân là gì vậy? Tôi nghĩ tôi có quyền lợi được biết.” Sắc mặt của Đường Hoài An nghiêm túc.

Sếp cúi đầu xuống, nói: “Là Mạc tổng.”

Đường Hoài An sững sờ, cô đã suy nghĩ rất nhiều lý do ở trong lòng, nhưng mà cô căn bản không nghĩ nó lại có liên quan tới Mạc Tư Quân.

“Trước khi cô đến công ty, người mà Mạc tổng phái đến vừa mới đi, nói là bắt đầu từ ngày mai cô không cần phải đi làm nữa.

Số tiền tổn thất mà cô mang đến cho công ty vì cô đột ngột từ chức, bọn họ đã bồi thường rồi.

Cô biết rồi đó, không có mấy người có thể chống lại quyền lực của Mạc tổng, hơn nữa...!hình như là giữa vợ chồng hai người xảy ra chuyện gì đó, tôi cũng không thể cưỡng cầu.”

Đường Hoài An tin tưởng vào những gì sếp đã nói, chỉ là cô không ngờ tới Mạc Tư Quân bởi vì tức giận mà lại làm ra chuyện khó coi như thế.

Đường Hoài An không biết mình rời khỏi công ty bằng cách nào, ánh mặt trời ở bên ngoài chói chang, Đường Hoài An căn bản không biết mình bước đi trên con đường nào, hóa ra là mất việc chính là loại cảm giác này.

Chắc có lẽ bởi vì mình không có người thân, cũng không nhận được sự yêu thích của người mình yêu, mà bây giờ công việc mà mình có thể dùng để sinh sống đã bị tước đoạt.

Đường Hoài An không biết là do bởi vì mình làm người quá thất bại, hay là do Mạc Tư Quân là người quá thất bại.

Anh đường đường là một tổng giám đốc của tập đoàn Mạc thị, bây giờ lại so đo với một nhân vật nhỏ nhoi như mình, chuyện này mình phải bắt anh ra mặt, cho mình một lời giải thích.

Đường Hoài An mang theo cơn phẫn nộ bước ra khỏi thang máy, toàn bộ lầu hai mươi bốn của tập đoàn Mạc thị đều trống không, trong phòng làm việc của Mạc Tư Quân không có người, Đường Hoài An đoán chắc có lẽ anh đang họp trong phòng họp.

Dựa theo tính cách trước đây của Đường Hoài An, cô tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện trực tiếp xông vào trong phòng họp, nhưng mà lần này cô cảm thấy Mạc Tư Quân thật sự muốn làm gì thì làm, khinh người quá đáng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.