Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 64: Mia Hiện Thân



Mia cười một tiếng, sắc mặt nhợt nhạt mà bể dầu, sớm đã không còn phong thái của thành phần tri thức thường thấy ở trong công ty: “Tuần trước tôi vừa mới ly hôn với chồng tôi, quyền nuôi con cũng không giành được, hôm nay lại mất đi công việc, tôi không còn gì nữa…tôi còn sợ cô đi tố cáo tôi sao?”

Đường Hoài An sững sờ, cô không ngờ tình cảnh của Mia lại tệ như vậy, nói như vậy, bây giờ Mia đều phải chịu thất bại trên cả phương diện gia đình và công việc, chả trách…cô ta phải đi đến bước cực đoan như vậy.

Trong lòng của Đường Hoài An đột nhiên có chút thất vọng, cô đang nghĩ xem mình có làm sai hay không, nếu như không phải vì mình, Mia cũng sẽ không bị sa thải, cô ta là một người phụ nữ đã hơn 30 tuổi, thất bại trên cả phương diện gia đình và công việc, không cần nghĩ cũng biết sự đả kích này lớn đến mức nào, có lẽ, mình và cô ta nói chuyện rõ ràng với nhau sẽ tốt hơn….

Mia chỉ vào Đường Hoài An mắng: “Chính là cô! Đường Hoài An! Trong công việc tôi chưa làm tốt thì tôi có thể thay đổi, chỉ một câu nói của cô đã sa thải tôi, cô dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!”

Đường Hoài An đang muốn lên tiếng giải thích, Mạc Tư Quân ở bên cạnh đã bước lên một bước, bảo vệ cô ở phía sau, cả người cô bị kéo mà lảo đảo, suýt nữa đứng không vững, nhưng lúc này, rõ ràng cô cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng ở trên người Mạc Tư Quân, không hiểu tại sao, trong lòng cô lại cảm thấy có chút an tâm.

Đây là lần đầu tiên Mạc Tư Quân chạm vào cô trong tối nay.

Giọng nói của Mạc Tư Quân lạnh lùng, không cho người khác bất kỳ tình cảm và thể diện nào: “Chuyện ban ngày, Đường tổng giám là cấp trên trực tiếp của cô, chỉ ra vấn đề trong công việc của cô là lẽ đương nhiên, cô không có quyền và tư cách trách cô ấy.

Còn về việc ra lệnh sa thải cô, đương nhiên là do chủ tịch của tập đoàn Mạc thị tôi quyết định, nếu như trong lòng cô có điều gì bất bình và oán hận, có thể nhắm vào tôi, nhưng….”

Lúc này, Mạc Tư Quân đột nhiên quay đầu lại nhìn Đường Hoài An, trong mắt có một tia bảo vệ mãnh liệt.

“Nếu như cô dám làm hại đến cô ấy, cho dù cô là phụ nữ, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”

Đường Hoài An ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tư Quân, tâm tư trong lòng vô cùng phức tạp, Mạc Tư Quân không chú ý đến ánh mắt của Đường Hoài An.

Mia nóng nảy túm lấy tóc, ngón tay run rẩy chỉ vào Đường Hoài An: “Mạc tổng, không phải anh vẫn luôn chán ghét người phụ nữ này sao? Rốt cuộc điểm nào của cô ta khiến cho anh bị mê hoặc? Ồ, đúng rồi, tôi nghe nói cô ta vì được gả cho anh, tìm người hiếp dâm tập thể chị gái mình? Ha, cô đúng là độc ác mà!”

Tay của Đường Hoài An khẽ run lên, Mạc Tư Quân cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt, Đường Hoài An vốn cho rằng anh sẽ làm gì đó với Mia, vì vậy nắm chặt lấy tay Mạc Tư Quân.

Mạc Tư Quân cúi đầu nhìn Đường Hoài An, ánh mắt thờ ơ, không nhìn ra cảm xúc gì, giây tiếp theo, anh căn dặn Lâm Nhất: “Bắt hết bọn chúng lại, gặp ở tòa án.”

Lâm Nhất gật đầu, bắt đầu căn dặn đám vệ sĩ hành động, ở phía sau tiếng chửi mắng của Mia vang lên.

Mạc Tư Quân bảo vệ Đường Hoài An đi về phía trước, có lẽ là không muốn để cô nghe thấy, anh còn đưa hai tay ra bịt tai Đường Hoài An lại, Đường Hoài An sững sờ, mũi cũng có chút cay cay.

Trước khi lên xe, Mạc Tư Quân cẩn thận kiểm tra Đường Hoài An một lượt từ đầu đến chân, xác định không có vết thương gì rõ ràng, mới mở cửa.

Đường Hoài An vốn cho rằng bị đã bình tĩnh rồi, nhưng đến tận giây phút cửa xe đóng lại, cô vẫn cảm nhận được người mình đang run rẩy.

Tốc độ lái xe của Mạc Tư Quân từ trước đến nay đều rất nhanh, nhưng tối nay tất cả thói quen cũ của anh đều thay đổi, chiếc xe di chuyển chậm trên đường, đèn đường từng cái từng cái lùi về phía sau, Đường Hoài An im lặng cả đường đi.

Mạc Tư Quân quay đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ bé của Đường Hoài An tái nhợt, ánh mắt cũng có chút trống rỗng, rõ ràng là bị chuyện tối nay dọa sợ, trong giọng nói của anh mang theo sự chế giễu nhàn nhạt, nhưng khóe miệng lại cong lên nở một nụ cười khó mà nhận ra: “Sợ rồi? Bình thường tranh luận với tôi không phải rất hăng say sao?”

Tâm tư phức tạp của Đường Hoài An bị Mạc Tư Quân kéo lại, cô quay đầu lườm anh, rất lâu sau mới hỏi: “Tôi khát, có nước không?”

Mạc Tư Quân bị lườm, cũng lườm lại cô, hất cằm về phía chiếc hộp dưới chân, Đường Hoài An cúi người từ bên trong lấy ra 1 chai nước, ực ực ực uống mấy ngụm, cuối cùng mới cảm thấy tỉnh lại một chút.

“Nói thừa! Những người đàn ông kia đều là những tên côn đồ, là anh anh không sợ sao!” Không gian trong xe quá nhỏ, Đường Hoài An đột nhiên phát ra tiếng, Mạc Tư Quân cảm thấy mãng nhĩ của mình sắp bị cô làm rách rồi.

Mạc Tư Quân cau mày: “Cô nhỏ tiếng một chút cho tôi!”

Đường Hoài An lè lưỡi, không biết tại sao, bây giờ cô không khống chế được muốn dùng cách thức tự nhiên như vậy để ở chung với anh, hoàn toàn không quan tâm đến việc Mạc Tư Quân có vì như vậy mà ghét cô không.

Người đàn ông đang lái xe không nói đúng sai cười một tiếng: “Tôi? Tôi sẽ không trêu chọc vào mấy người này.”

Đường Hoài An bĩu môi, suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc hỏi: “Anh nói xem, chuyện tôi làm với Mia ở công ty có phải là đã sai rồi?”

Mạc Tư Quân liếc nhìn cô: “Thế nào, áy náy?”

Đường Hoài An không nói gì.

“Lúc nãy tôi đã nói rất rõ ràng, quyết định sa thải cô ta là do tôi đưa ra, không liên quan gì đến cô, nếu như cô không thay đổi được cái bệnh dễ mềm lòng này của cô, sau này sẽ còn phải chịu thiệt như thế này nữa.”

Đường Hoài An không nói gì, Mạc Tư Quân ở trước mắt cho cô một cảm giác đang giảng lý lẽ, trước đây anh không có kiên nhẫn như vậy, Đường Hoài An quen đối phó với sự nóng nảy và mất kiên nhẫn của anh, lúc gặp phải tình huống như thế này, ngược lại cô không biết nên phản ứng như thế nào.

Mạc Tư Quân dừng xe lại, hai người một trước một sau đi vào phòng khách, Mạc Tư Quân tiện tay bật đèn phòng khách lên, lúc quay đầu lại nhìn Đường Hoài An, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, Đường Hoài An thì khuôn mặt tràn đầy sự mù mờ.

Lúc nãy trên đường về bởi vì ánh sáng trong xe quá tối, không ai chú ý đến vết thương trên mặt và cánh tay của Đường Hoài An, bây giờ dưới ánh đèn sáng mới phát hiện, trên mặt của Đường Hoài An, thậm chí trên cổ đều là vết thương lớn nhỏ, là lúc nãy khi mấy người đàn ông kia đập cửa sổ xe, bị mảnh vỡ thủy tinh cứa bị thương.

Thực ra vết thương không sâu, nhưng gì da của Đường Hoài An rất trắng, nên viết thương máu đã bị đông lại lúc này nhìn có chút thấy mà giật mình.

Mạc Tư Quân nhìn khuôn mặt của Đường Hoài An, trong lòng xoẹt qua một cảm giác khác thường, anh nhìn cô lạnh lùng nói: “Cô không cảm thấy đau sao? Không nhìn ra tâm lý của cô lớn như vậy.”

Đường Hoài An chả nói đúng sai, bĩu môi, cầm chiếc gương nhỏ mang theo bên người soi: “Vết thương nhỏ như vậy, tôi tự bôi thuốc là được rồi.” Nói xong cô đi lên tầng.

Chân vừa mới đi được một bước, phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Mạc Tư Quân: “Đứng lại.”

Đường Hoài An dừng lại, quay đầu qua, khuôn mặt tràn đầy sự nghi hoặc nhìn anh: “Làm sao vậy?”.

Truyện Thám Hiểm

“Vết thương trên mặt không xử lý một chút? Cô không sợ bị nhiễm trùng sao?” Mạc Tư Quân nói xong câu này, chuẩn bị lên tiếng gọi người lấy hòm thuốc đến..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.